Lúc dòng nước ấm áp chảy xuống người, cô nhắm mắt lại, không xua được hình ảnh của vụ cháy trong đầu.
Không phải cô c3ố ý nghĩ tới, mà là cảnh tượng đó quá chấn động, khiến cô khó có thể quên được.
Đám cháy dữ dội đó đuổi theo đám đôn5g như những con sư tử đói vậy.
Mọi người hét chói tai chạy về phía sau, nhưng khói đặc cuồn cuộn nhanh hơn nhiều so 6với chân người, tiếng thét, tiếng la khóc, tiếng thiêu đốt, đủ âm thanh hòa vào nhau, mãi mãi cô vẫn không quên được cảnh tư8ợng đó.
Phan Khả Vân bị thiêu chết khi đang sống sờ sờ, cô khó có thể tưởng tượng được Phan Khả Vận đã sợ hãi và tuyệt vọng cỡ nào trước khi chết.
Không biết đã qua bao lâu, bên ngoài vang lên tiếng đập cửa của Cố Thành Kiều, “Thiển Thiển, em vẫn ổn chứ?” Lâm Thiển định thần lại, “Em không sao.”
“Cần anh giúp không?” “Không cần...
em...
em ổn.” Tuy cô đáp lại nhưng Cố Thành Kiêu nghe thấy giọng cô không khỏe, thể là anh vội lấy áo choàng tắm trùm kín người cô.
Bây giờ đã không còn đáng sợ như lúc đó, nhưng nhớ lại vẫn thấy sợ.
Lúc đó, có thể nói rạp chiếu phi5m là một không gian kín, hiệu quả cách âm rất tốt.
Hơn nữa, ngoài đại sảnh lại ồn ào, không ai nghe được tiếng động bên trong.
Nếu Lâm Thiển không kịp thời gửi tín hiệu cầu cứu ra ngoài thì e rằng bọn họ đã chết bên trong thật rồi.
Thật sự không dám nghĩ đến cảnh tượng đó.
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/lay-chong-quyen-the/1971512/chuong-1022.html