Cô ta không ngừng hỏi về tình hình trận hỏa hoạn khiến các cảnh sát chóng cả mặt.
“Chuyện lớn như vậy, cả nước đều chú ý mà3 cô không biết sao?” Một cảnh sát không kìm được liền chất vấn.
Dương Liễu Nhi giải thích với vẻ mặt vô tội: “Tôi bị viêm 5dạ dày cấp tính, miệng nôn trôn tháo, lại còn phát sốt, ngày hôm qua mới đỡ hơn.
Nhưng tôi cũng gần như ngủ cả ngày, không6 chạm vào điện thoại, không mở tivi nên không biết gì cả.” Cảnh sát nhìn nhau, không biết cô ta nói thật hay nói dối: “Vậy cô yên 8lặng chút đi, đừng hỏi lung tung nữa, đến Cục Cảnh sát tự khắc sẽ biết.” Cuối cùng Dương Liễu Nhi cũng ngậm miệng, nhưng nước mắt 5vẫn tuôn rơi, đau lòng khôn nguôi vì em họ của mình đột ngột chết thảm.
Tôi chỉ cảm thấy cô ta đang gặp khó khăn, nên có cơ hội nào giới thiệu được thì cứ giới thiệu.
Nhưng cuối cùng có thành hay không thì tôi không bảo đảm.” “Tôi đã rời khỏi quỹ từ thiện năm năm rồi.
Năm năm trước, quỹ từ thiện bị điều tra, vài người bị bắt, tôi đã mệt mỏi từ lâu, không muốn làm nữa.
Nhưng giao lại cho người khác thì không yên tâm nên tôi mới giao cho Khả Vân.
Sau đó, tôi không nhúng tay vào chuyện của quỹ từ thiện nữa mà tập trung mở cửa hàng.” “Khả Vận rất có năng lực, chẳng những phải quản lý quỹ từ thiện mà còn phải giúp tôi kinh doanh tiệm áo cưới.
Nếu không có con bé, có lẽ tiệm áo cưới của tôi
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/lay-chong-quyen-the/1971516/chuong-1024.html