Khói lửa mỗi lúc một lớn, khăn ướt cũng dần mất đi tác dụng.
- Cu Bon, cu Bon.... Liên, mau lại xem cu Bon này. Mau mở cửa.
- Có ai không, cứu cứu....
Nhìn hơi thở con mỗi lúc một yếu, sống mũi bỗng chốc cay xè, nước mắt rơi lã chã. Hoảng loạn, tôi chẳng nghĩ đựơc gì nữa vơ đại chiếc ghế gỗ gần đấy đập mạnh vào cửa. Cánh cửa vẫn sừng sững ở đó, nơi bàn tay bắt đầu ửng đỏ. Mặc kệ sức nóng từ ngọn lửa ập đến, mặc kệ cơn đau rát từ tay truyền đến tôi vẫn điên cuồng dùng ghế đập thẳng vào cửa.
- Cu Bon, cu Bon...
- cứu, cứu....
Bên ngoài có tiếng người xôn xao. Tiếng ai đó hét lớn:
- Mau tránh ra.
Theo phản xạ, tôi nhanh chóng lùi lại phía sau. Tiếng người hô hào dùng nước dập lửa, tiếng búa gõ vào cánh cửa gỗ.
- Mau, mau dập lửa....
Cốp....Cạch...cạch.
Cạch.
Cánh cửa của sự sống cuối cùng cũng được mở ra. Hai bóng người cao lớn nhanh chóng vọt vào dìu mẹ con tôi ra ngoài.
- Không sao chứ.
- Cu Bon, cu Bon. Tôi đưa tay đòi bế con.
- Không sao rồi. Tôi ôm con vào lòng khóc nấc lên. Cơn hoảng loạn qua đi, lúc này tôi mới để ý người cứu tôi là Lượng và anh Nam. Ý thức trong tôi bắt đầu hồi phục, tôi nắm tay Lượng khàn giọng nói:
- Lượng, tin mình. Mình không có làm.
- Chuyện này nói sau đi. Ngoài trời lạnh lắm, chúng ta vào trong nhà nói chuyện.
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/lay-chong-giau/1941285/chuong-20.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.