Họ... Nói. Có lẽ lành ít dữ nhiều. Vy khóc nấc lên.
Lành ít dữ nhiều. Không, điều này không phải là sự thật. Chuyện này sao có thể chứ. Hai tai tôi ù đi, trong đầu chẳng còn nghĩ được gì nữa chỉ biết chạy thật nhanh đến bến thuyền nơi chúng tôi tạm biệt nhau.
Sóng nước mênh mông, những chiếc thuyền từ từ nhổ neo rời bến. Nước mắt rơi lã chã. Tôi đau đớn hét lên.
- Lượng. Anh ở đâu.
- Lượng...Lượng ơi.
Tiếng tôi vang vọng trong không gian, xung quanh mọi người bắt đầu chú ý rì rầm bàn tán. Tôi mặc kệ, lúc này tôi chẳng quan tâm người ta nghĩ gì, nói tôi thành dạng gì trong đầu tôi lúc này chỉ có một suy nghĩ duy nhất đó là tìm Lượng.
Mặc kệ tôi có gào khóc vẫn không một lời đáp trả. Tiếng người giục giã nhau lên thuyền, tiếng người hô vang như thúc giục, mời chào. Tôi như người điên chạy nhào lên chiếc thuyền gần đó gấp gáp nói:
- Mau, mau cho thuyền chạy đi.
- Cho tôi ra sông. Cho tôi ra chỗ Lượng.
Tôi run rẩy nắm tay người lái thuyền.
- Cô gái, cô muốn đi đâu.
- chỗ Lượng. Chỗ tàu vừa chìm.
- Tàu chìm. Cô gái có phải cô muốn trêu tôi không. Tàu chìm, một năm có biết bao vụ tàu thuyền bị chìm cô rốt cuộc là muốn đến chỗ nào.
- Đến chỗ Lượng. Tôi chỉ biết lặp lại mỗi câu đó. Người chủ thuyền có vẻ không còn kiên nhẫn nữa, anh ta ca mày nói
- Cô gái, cô đừng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/lay-chong-giau/1941284/chuong-21.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.