- Liên,... Liên....
Tiếng chim hót líu lo, tiếng chặt lạch cạch, những âm thanh sống động buổi sáng sớm khiến tôi mơ màng tỉnh giấc. Xung quanh một màu trắng xóa, đầu nặng trịch, hai mắt mơ hồ nhìn không rõ, cảnh vật bỗng chốc trở nên mờ mờ ảo ảo.
Nơi kia, bóng hình quen thuộc kia. Anh như thiên sứ từ từ xuất hiện, dáng người rắn rỏi trong bộ đồ trắng muốt, mỉm cười rạng rỡ:
- Em tỉnh rồi sao.
Tôi ngơ ngác nhìn anh. Là Lượng thật sao, liệu có phải tôi đang nằm mơ không.
- Lượng, là anh thật sao.
Lượng không đáp, cúi đầu đặt môi mình lên môi tôi, lưỡi cậu cuốn lấy lưỡi tôi mà dây dưa. Mãi đến khi hô hấp của tôi trở lên rối loạn, hai má đỏ bừng bừng Lượng mới chịu buông tôi ra.
- Lượng.
Tôi ôm chầm lấy Lượng bật khóc tu tu. Rồi lại như đứa trẻ hờn dỗi dùng tay đấm liên tục vào người anh. Lượng không tránh, không né cứ đứng yên cho tôi đánh.
- Anh là thằng tồi. Đồ khốn... Huhu... Anh có biết em lo cho anh lắm không. Anh có biết trái tim em đau lắm không... Huhu.... Tại sao bây giờ anh mới trở về.... Tại sao....Sao anh không đi luôn đi... Đi đi... Đi đi đồ khốn
Tôi đưa tay đẩy anh ra, Lượng vòng tay ôm chầm lấy tôi vào lòng, xót xa đáp:
- Anh xin lỗi. Đừng khóc nữa, anh đau lắm.
Hu.. Hu...
Anh càng nói tôi càng khóc lớn hơn, anh phải dỗ mãi nước mắt tôi mới ngừng tuôn rơi.
- Em
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/lay-chong-giau/1941281/chuong-22.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.