"Vâng." Vài bác sỹ nhận được mệnh lệnh, lập tức hành động, ai cũng không dám có nửa phần chậm trễ.
Bọn họ đều biết người đang nằm trong phòng cấp cứu là cậu cả nhà họ Trần, nếu Trần Dận Trạch có chuyện gì, đám người bọn họ sau này chắc chắn sống vô cùng khổ sở.
"Ba, ba đây là?" Trần Nhạc Nhung không biết rõ tình huống, để một đám bác sỹ như vậy đi vào, thật sự không ảnh hưởng đến cuộc phẫu thuật chứ?
Chẳng may…
Trần Nhạc Nhung không dám nghĩ tới phương diện không tốt, cô có lẽ phải tin tưởng ba, tin tưởng có ba ở đây, nhất định sẽ không để Trần Dận Trạch xảy ra chuyện.
Người ba này của cô là một người không quá giỏi trong việc thể hiện tình cảm, những năm vừa qua cũng không có nói những lời quan tâm với Trần Dận Trạch, nhưng mà ông ấy dám buông tay đem rất nhiều công ty giao cho Trần Dận Trạch toàn quyền xử lý, đó chính là sự khẳng định, tin tưởng của ba dành cho Trần Dận Trạch.
"Mấy vị bác sỹ này đều là ba mang từ New York sang." Trần Việt giải thích ngắn gọn, đồng thời chân bước nhanh hai bước đến bên cạnh Trần Nhạc Nhung.
Ông nhìn cô, càng nhìn càng đau lòng, trong đôi mắt dần dần nổi lên sự tức giận, hơn nữa sự tức giận này đang tích lại từng chút từng chút một, rất nhanh đã thay thế sự lo lắng ngập tràn trong đôi mắt.
Con gái yêu của ông ngày thường trên gương mặt hồng hào trắng nõn, mịn màng luôn lộ ra hơi thở thanh xuân tươi mới, đáng yêu, xinh đẹp như vậy, làm ông hận đến nỗi không muốn cô cả đời này lớn lên, như vậy cô mỗi ngày đều sẽ ở bên cạnh ông.
Nhưng…
Giờ khắc này, gương mặt trắng trẻo hồng hào của cô trắng bệch như tờ giấy, đôi mắt trong veo, đen láy chứa đầy tia máu, thần sắc hoảng sợ, nói không nên lời.
Con gái của ông, biến thành như vậy, ông có thể không tức giận hay sao? Nhưng cảm xúc của Trần Việt từ trước đến nay vẫn luôn được giấu kín bên trong, dù có tức giận đến đâu cũng không thể hiện ra ngoài.
Trái tim ông vô cùng đau đớn, ôm Trần Nhạc Nhung vào trong ngực: "Nhung Nhung…"
"Ba, con không sao." Trần Nhạc Nhung biết ba đây là đang lo lắng cho cô, nhưng mà cô thật sự không có việc gì, hiện tại người thật sự xảy ra chuyện chính là người đang nằm trong phòng phẫu thuật Trần Dận Trạch: "Ba, người Quyền Thế Hàn muốn hãm hại thật ra là con, anh vì cứu con mà đỡ viên đạn kia cho con. Ba, ba nhất định phải cứu anh, đừng để anh xảy ra chuyện."
Quyền Thế Hàn?
Quả nhiên là chuyện tốt của tên tiểu tử thối Quyền Nam Dương.
Ánh mắt Trần Việt hơi trầm ngâm, nhẹ nhàng xoa đầu Trần Nhạc Nhung: "Nhung Nhung, đừng lo lắng. Trạch là người nhà họ Trần, ba sẽ không để nó xảy ra chuyện đâu."
Trần Nhạc Nhung nhấn mạnh nhiều lần: "Anh là vì bảo vệ con mới bị thương. Nếu không phải vì cứu con, anh nhất định không xảy ra chuyện, giờ phút này người nằm trong phòng phẫu thuật chính là con."
"Ba biết." Ánh mắt Trần Việt càng thâm trầm, nhưng vẫn dùng giọng nói ôn nhu đối với Trần Nhạc Nhung: "Nhung Nhung, con đừng tự trách. Đổi lại là ba, ba cũng sẽ lựa chọn giống anh trai con."
Đối với mấy đứa con mình nuôi dưỡng, tính cách và tính khí của chúng như thế nào, Trần Việt vô cùng hiểu rõ.
Đừng nhìn Trần Nhạc Nhung suốt ngày trong miệng la hét không hài lòng với Trần Dận Trạch, nhưng nếu Trần Dận Trạch thật sự xảy ra chuyện, cô cũng có thể sẵn sàng liều mạng.
Trần Nhạc Nhung vẫn lo lắng: "Thế nhưng…"
Trần Việt xoa xoa đầu của cô, ôn nhu nhìn vào ánh mắt cô: "Đừng như thế nữa, khi anh trai con tỉnh lại, tuyệt đối không muốn nhìn thấy bộ dạng này của con."
Trần Nhạc Nhung không dám hỏi, cô sợ nhận được đáp án phủ định, bởi vì trong lòng cô, đến bây giờ vẫn luôn là bất lực, hoang mang, sợ hãi.
Trần Việt nói: "Nhung Nhung, anh con nhất định không sao, hiện tại việc của con là về nhà tắm rửa, ngủ một giấc thật ngon."
Dáng vẻ này của Trần Nhạc Nhung, nếu để Giang Nhung nhìn thấy, Giang Nhung nhất định vô cùng đau lòng, mà chuyện cả đời này Trần Việt không muốn xảy ra nhất chính là khiến Giang Nhung đau khổ.
"Không, con phải ở lại đây." Trần Dận Trạch còn đang nằm trong phòng phẫu thuật, cô nào còn tâm trạng đi ngủ, cô phải đợi ở đây, chờ anh tỉnh lại.
Tính khi của Trần Nhạc Nhung vô cùng quật cường, Trần Việt biết, chính vì vậy cũng không bảo cô về nhà nghỉ ngơi nữa. Ông chỉ tăng thêm lực ôn lấy cô, để cô dựa vào mình nghỉ ngơi một lúc.
Vỗ nhẹ lưng Trần Nhạc Nhung, ánh mắt Trần Việt lại nhìn về phía Quyền nam Dương đứng sau lưng Trần Nhạc Nhung, nhìn Quyền Nam Dương đứng ở nơi đó giống như một hòn đá thô cứng, lửa giận trong lòng Trần Việt cứ thế mà bùng lên.
Cái tên tiểu tử thối Quyền Nam Dương kia!
Hại con gái của ông bị bắt cóc, hại con trai ông bị thương, nhìn thấy ông đến, ngay cả một câu xin lỗi cũng không nói, mặc dù ông cũng không cần lời xin lỗi không tác dụng của Quyền Nam Dương.
Hàng lông mày của Trần Việt khẽ nhăn lại, đối với Quyền Nam Dương vô cùng không hài lòng, con gái của ông, tuyệt đối sẽ không giao cho người như vậy.
"Ba, mẹ và bé cưng có đến không?" Trần Nhạc Nhung không nhìn thấy ánh mắt của Trần Việt hướng về phía Quyền Nam Dương, nghĩ đến mẹ và em trai.
"Đến." Trần Việt trầm giọng nói.
Bởi vì thời gian gấp gáp, Trần Việt đưa các bác sỹ tới bệnh viện trước, Giang Nhung và bé cưng vẫn còn ở phía sau, chắc là lúc nữa mới có thể tới được.
Trần Việt là nói chuyện với Trần Nhạc Nhung, nhưng mà ánh mắt vẫn hướng về phía Quyền Nam Dương, cái tiểu tử thối kia lại vẫn đứng bất động ở đấy.
Nhìn một chút, Trần Việt đột nhiên đẩy Trần Nhạc Nhung ra, tiến lên giơ nắm đấm ra, hung hăng đấm thẳng vào mặt Quyền Nam Dương.
Nắm đấm của Trần Việt, là dùng hết toàn bộ sức lực, Quyền Nam Dương bị hứng trọn nắm đấm, gương mặt dường như lập tức sưng phù lên.
"Ba!"
Trần Nhạc Nhung sợ tới mức hô to một tiếng, muốn tiến lên ngăn lại Trần Việt, nhưng mà động tác của Trần Việt nhanh hơn, lại một nắm đấm hung hăng đánh vào trên mặt Quyền Nam Dương.
Quyền Nam Dương liên tiếp đã trúng hai nắm đấm, má trái sưng phù giống như cái bánh bao, khóe miệng còn tràn ra tơ máu, thế nhưng anh vẫn đứng im không cử động, tránh cũng không tránh.
Quyền Nam Dương vẫn thẳng tắp đứng đấy, dùng thái độ tùy tiện không đáp trả cũng không trốn tránh để đối mặt với nắm đấm của Trần.
Cơn tức của Trần Việt tăng lên, nhấc tay lại vung nắm đấm về phía Quyền Nam Dương.
"Ba, ba đừng đánh anh ấy!" Khi Trần Việt một lần nữa vung nắm đấm về phía Quyền Nam Dương, dáng vẻ nhỏ nhắn xinh xắn của Trần Nhạc Nhung lóe lên, xông vào giữa hai người đàn ông, cô dùng cơ thể nhỏ bé yếu đuối của mình chặn phía trước người Quyền Nam Dương: "Ba, ba thật sự không thuận mắt với anh ấy, thì ba đánh con đi. Tất cả đều do con tạo nên, anh Liệt không có liên quan đến chuyện này?"
"Không liên quan?" Trần Việt cứng rắn mà thu lại nắm đấm, âm u mà hỏi ngược lại.
Chẳng lẽ Quyền Thế Hàn không phải là Quyền Nam Dương mang đến hay sao?
Chẳng lẽ Trần Nhạc Nhung bị bắt cóc không phải là do Quyền Nam Dương không bảo vệ tốt cô hay sao?
Chẳng lẽ Trần Dận Trạch nằm trong phòng phẫu thuật không phải là do Quyền Thế Hàn đánh sao?
Mỗi một việc đều có liên quan đến Quyền Nam Dương, nhưng con gái ngốc nghếch của ông lại nói không liên quan đến Quyền Nam Dương, lại vẫn muốn chịu đánh thay Quyền Nam Dương.
Cơn tức của Trần Việt chưa hết, lại tăng thêm, ông căm tức nhìn Quyền Nam Dương, nhưng dọa Trần Nhạc Nhung sợ run người: "Ba, đừng đánh anh ấy."
"Rốt cuộc nó tốt ở chỗ nào? Xứng đáng để con vì nó như thế?" Trần Việt thật sự nhìn không ra Quyền Nam Dương đến cùng có điểm nào xứng đáng để được con gái ông che chở, bảo vệ.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]