"Nhung Nhung, không cần…" Trần Dận Trạch dùng hết sức lực cuối cùng trong cở thể anh ta, lộ ra một nụ cười xán lạn: "Như này thật sự rất tốt."
Hi sinh vì cô, vẽ một nét chấm phá chồng chất vào đáy lòng cô.
Cứ như vậy đi, thật sự rất tốt!
Anh dùng hành động thực tế nói cho cô biết, năm đó Quyền Nam Dương có thể làm chuyện vì cô, anh Trần Dận Trạch cũng có thể.
Năm đó Quyền Nam Dương vì cô mà thiếu chút nữa mất mạng, có thể khiến cô nhớ kĩ mười mấy năm, mãi mãi không quên.
Lần này, Trần Dận Trạch anh cũng muốn ích kỷ một lần, dùng cách thức tàn nhẫn như vậy khiến Trần Nhạc Nhung nhớ đến anh, khắc ghi anh trong lòng.
Mặc dù sinh mệnh của anh mới chưa đến ba mươi tuổi đã kết thúc, nhưng chỉ cần có thể khiến cô nhớ mãi không quên, như vậy là đủ rồi.
Anh cảm thấy cuộc làm ăn này rất có lợi, là cuộc làm ăn có lợi nhất từ trước đến nay của anh.
Trần Nhạc Nhung gấp đến độ sụp đổ, cô khóc lớn: "Anh không được nói bậy, em không muốn anh xảy ra chuyện. Nếu ra có chuyện gì, cả đời này em sẽ không bao giờ tha thứ cho anh. Anh cố chịu đựng, em hiện tại cõng anh rời khỏi đây."
"Nhung Nhung…" Đừng khóc! Câu nói kế tiếp, Trần Dận Trạch đã không còn đủ sức lực để nói ra.
Anh không muốn nhìn thấy cô khóc, không muốn nhìn thấy nước mắt của cô, anh thích ngắm nụ cười của cô.
Anh yêu
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/lay-chong-bac-ty/2396408/chuong-975.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.