"Trần Dận Trạch, anh đừng nói chuyện, đừng nói bất cứ lời nào nữa. Chỉ cần anh sống tốt, sau này em sẽ nghe lời anh." Trần Nhạc Nhung trừng mắt mà hét lên với anh.
Chỉ cần anh sống tốt, sau này đừng nói gọi anh một tiếng “anh trai”, thậm chí nếu anh muốn tính mạng của cô, cô cũng sẽ không hề do dự mà giao nó cho anh.
"Nhung Nhung…"
"Đừng lộn xộn."
Máu ở miệng vết thương của Trần Dận Trạch vẫn đang không ngừng chảy, Trần Nhạc Nhung giúp anh ta cầm máu như thế nào cũng không thể được, chỉ có thể trơ mắt nhìn sắc mặt của anh càng ngày càng trắng bệch, trơ mắt đứng nhìn hơi thở của anh càng ngày càng suy yếu.
Không! Không! Không!
Cô không muốn anh xảy ra chuyện!
Tuyệt đối không muốn anh xảy ra chuyện!
"Nhung Nhung…"
"Anh đừng lo lắng, kiên trì thêm một chút, em lập tức tìm người tới đây."
Trần Nhạc Nhung sờ đến điện thoại di động trong túi áo của Trần Dận Trạch, muốn gọi điện thoại cầu cứu, nhưng điện thoại của anh ta ở trạng thái tắt máy, hết pin.
"Chết tiệt!" Trần Nhạc Nhung tức giận đến nỗi gầm to, đây quả thực ông trời muốn triệt đường sống của họ đây mà!
Gọi không được điện thoại cầu cứu, cũng không có ai đến cứu bọn họ, như vậy hiện tại cô chỉ có thể nghĩ biện pháp tự cứu, nhất định phải nghĩ ra biện pháp ổn định tình huống hiện tại của Trần Dận Trạch.
Trần Nhạc Nhung không có công cụ có thể đem viên đạn trong
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/lay-chong-bac-ty/2396406/chuong-974.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.