"Thật có lỗi! Là tôi thất lễ!" Trần Nhạc Nhung trừng mắt nhìn, nhanh chóng che giấu tâm trạng thấp thỏm không yên, nở một nụ cười tự tin quen thuộc trên khuôn mặt: "Cảm ơn, ngài Tổng thống đại nhân đại lượng, không trừng trị tội chúng tôi tự tiện xông vào văn phòng của ngài."
Cô nhìn anh, ánh mắt không còn tràn ngập chờ mong, lúc này hoàn toàn là đang nhìn một người xa lạ, tỉnh táo bình thản.
Nhìn Trần Nhạc Nhung như vậy, trong lòng Quyền Nam Dương có cái gì hung hăng xẹt qua, lại vẫn bình tĩnh nói: "Cô bé, sớm đi về nhà, một mình bên ngoài, người nhà của em sẽ lo lắng cho em."
Cô cười yếu ớt, tươi cười không sáng lạn giống như vừa rồi, chỉ xuất phát từ lễ phép: "Cảm ơn Ngài Tổng Thống, ngài thực là một Tổng Thống tốt bụng bảo vệ người dân."
Phải, theo quan điểm của mẹ anh, anh là một người con hiếu thảo.
Đối với người dân của mình, anh là một Tổng Thống tốt, yêu dân như con.
Nhưng anh không phải là anh trai tốt của Trần Nhạc Nhung!
Cô một thân một mình vượt qua trăm sông ngàn núi tìm đến anh, thật vất vả đi đến bên cạnh anh, nhưng mà anh lại không có cách nào nhận ra cô.
Lúc cô còn rất nhỏ, rõ ràng là anh chính miệng hứa với cô, nhất định sẽ ở bên cạnh của cô bảo vệ cô, cùng cô từ từ lớn lên.
Nhưng mà cuối cùng anh vẫn lựa chọn trở lại quốc gia của mình, gánh vác trách nhiệm mà mình nên gánh vác, bởi
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/lay-chong-bac-ty/2395823/chuong-687.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.