Cách sắp xếp, bố trí của văn phòng Tổng thống rất ngăn nắp, tương tự với văn phòng Tổng thống mà Trần Nhạc Nhung từng thấy trước đây.
Nói một cách dễ hiểu, nó toát lên sự cao cấp, đẳng cấp.
Trần Nhạc Nhung nhìn xung quanh, trong văn phòng không có camera, vì vậy họ tạm thời sẽ không bị phát hiện.
Tuy nhiên, Lâm Thiến Thiến lo sợ, nghĩ đến việc mình sẽ bị anh trai cấm cửa trong vòng một tháng.
Cô kéo lấy tay áo của Trần Nhạc Nhung: “Nhạc Nhung, chúng ta trốn sau kệ sách được không? Tớ sợ một lúc nữa anh trai tớ và Tổng thống sẽ cùng nhau vào phòng. Nếu bị anh ấy thấy thì coi như đi đứt.”
“Được.” Trần Nhạc Nhung đồng ý. Mục đích của cô là gặp được Tổng thống, đích thân hỏi anh ấy rằng anh ấy có phải là anh Liệt của cô không.Nếu mà có nhiều người, có thể cô sẽ bị đuổi khi chưa nói được lời nào.
Sau khi trốn đằng sau kệ sách, Lâm Thiến Thiến run rẩy lo lắng, Trần Nhạc Nhung vẫn bình tĩnh như thường lệ, cô nắm lấy tay của Lâm Thiến Thiến: “Thiến Thiến, đừng sợ, tớ sẽ chịu hết trách nhiệm, sẽ không để cậu vì tớ mà bị trừng phạt.”
“Nhưng anh trai tớ thực sự rất đáng sợ khi anh ấy nổi giận.” Bình thường thì anh trai cô rất tốt với cô, anh ấy cho cô dùng những thứ tốt nhất, cho cô ăn những món ăn ngon nhất, nhưng khi cô phạm lỗi, anh ấy tuyệt đối sẽ không bỏ qua.
Trần Nhạc Nhung định nói gì đó để an ủi Lâm Thiến Thiến thì đột nhiên nghe thấy tiếng mở cửa, rồi nghe thấy tiếng bước chân, nghe có vẻ như có vài người.
Cô lập tức không nói gì nữa, chuẩn bị lắng nghe tình hình để lên kế hoạch cho các bước tiếp theo.
“Thưa ngài, buổi lễ đã thành công tốt đẹp, sự hài lòng của nhân dân đối với ngài đạt tới 80%.” Người nói chính là Lâm Thành Thiên.
Khi nghe thấy giọng nói ấy, Lâm Thiến Thiến sợ đến nỗi hai chân mềm ra, cô tưởng chừng như mình đã bị anh trai phát hiện.
“Nhạc Nhung, tớ phải làm gì đây? Tớ sợ lắm!” cô không phát ra tiếng, dùng khẩu hình miệng hỏi Trần Nhạc Nhung.
Trần Nhạc Nhung nắm lấy tay cô, nhìn cô bằng ánh mắt trấn an. Nhưng Lâm Thiến Thiến sợ mềm người ra, chân đứng không vững, người cô va vào kệ sách.
“Ai?” Lâm Thành Thiên quát lên, các cảnh vệ lập tức lao vào, họ cầm súng chĩa về hướng Trần Nhạc Nhung và Lâm Thiến Thiến.
“Anh ơi! là em, anh bảo họ đừng bắn...” so với việc bị ngộ sát, Lâm Thiến Thiến thà để anh trai mình phạt.
“Lâm Thiến Thiến, em quá làm xằng làm bậy rồi. Đưa cô ta cho tôi...” Lâm Thành Thiên nổi giận, nhìn sang Trần Nhạc Nhung đang đứng cạnh Lâm Thiến Thiến.
“Ngài Lâm, chúng tôi đến đây không có ý đồ xấu, chỉ là muốn xem xem vị tổng thống là người như thế nào thì mới được toàn dân yêu quý như thế.” Trần Nhạc Nhung từ sau kệ sách bước ra, để Lâm Thiến Thiến đằng sau mình, bĩnh tĩnh nhìn Lâm Thành Thiên nói.
Thấy người xuất hiện cùng Lâm Thiến Thiến là Trần Nhạc Nhung, Lâm Thành Thiên biết rằng người này không thể động vào, anh khua khua tay ra hiệu cho cảnh vệ rút lui trước, sau đó nhìn về phía Tổng thống.
Trần Nhạc Nhung cũng nhìn Tổng thống và cười: “Thưa ngài chủ tịch, ngài yêu dân như con, nhất định sẽ không trừng phạt những người dân yêu quý ngài.”
Thật là một đứa bé thông minh, mở miệng ra đã tâng bốc Tổng thống, nếu Tổng thống thực sự trừng phạt họ, thì coi như ngài không thương dân như con rồi.
Trần Nhạc Nhung nhìn Quyền Nam Dương, anh cũng nhìn cô.
Hai tiếng “Nhung Nhung” anh thấy hay làm sao!, anh còn nghe thấy láng máng, phảng phất giọng dịu dàng của cô lúc nhỏ, tưởng tượng rằng cô luôn gọi anh – anh Liệt.
Nhung Nhung của anh lúc cười trông rất xinh, không giống như sự đáng yêu lúc nhỏ, vừa nhìn là muốn ôm và cắn cho hai cái ; đẹp và tự nhiên giống như vết sẹo để lại trên trán cô.
Anh biết cô cùng Lâm Thiến Thiến trà trộn vào Bắc Cung, anh cũng cho người căn dặn cảnh vệ rằng khi nhìn thấy hai cô gái lạ thì đừng làm khó họ.
Nhưng anh tuyệt đối không nghĩ rằng cô lại to gan trà trộn vào văn phòng của anh...Cô xuất hiện trước mặt anh một cách bất ngờ như thế.
Khoảnh khắc anh nhìn thấy cô xuất hiện, trái tim anh sớm đã lên tiếng, nhưng có thể từng bước từng bước leo lên được vị trí như ngày hôm nay, anh đã sớm học được cách tiết chế cảm xúc.
Anh đặt hai tay sau lưng, dằn giọng nói: “Nếu tôi trừng trị các cô vì tội tự ý xông vào văn phòng Tổng thống thì sao?”
“Ngài sẽ không làm thế!” Trần Nhạc Nhung trả lời rất chắc chắn.
“Ờ?” anh hừm một tiếng nhẹ, nhìn vào gương mặt ngây thơ đó: “Tại sao cô lại chắc chắn rằng tôi sẽ không trị tội cô?”
Nếu anh thực sự muốn trị tội họ, họ đã sớm bị bắt đi rồi, anh sẽ không ở đây mà nói đông nói tây với cô.
“Bởi vì ngài là...” Có lẽ không chỉ vì anh là Tổng thống tốt được dân yêu mến, mà anh còn là người mà cô cảm thấy đó chính là người anh trai thân quen của cô – anh Liệt.
Anh Liệt của cô là một người anh hùng, là chiếc ô bảo vệ cô, anh ấy sao có thể làm tổn thương cô.
“Lâm Thành Thiên, đưa bọn họ đi đi. Nhưng hãy nhắc nhở họ về sai lầm lần này, để họ nhớ và không tái phạm nữa.” Rõ ràng là rất muốn tưởng tượng lúc cô còn nhỏ, véo má và nói với cô, anh Liệt yêu thương cô không hết, làm sao có thể làm tổn thương cô được.
Nhưng thân phận của anh bây giờ rất đặc biệt, mọi động thái của anh đều ảnh hưởng đến cả một đất nước, có rất nhiều việc không thể tự làm theo ý của anh ấy.
Cô không còn là một cô bé nữa, cô đã trưởng thành rồi.
Anh và cô sẽ không bao giờ có thể quay lại những ngày tháng đó, những gì anh có thể làm cho cô lúc này là bảo vệ cô khi cô ở nước A này.
Trần Nhạc Nhung bỗng nhiên hét lên hai tiếng: “Anh Liệt?”. Cơ thể của Quyền Nam Dương như đóng băng, hai tiếng “Nhung Nhung” gần như được thốt ra.
“Tôi tên là Trần Nhạc Nhung, gia đình tôi và những thân thiết nhất đều gọi tôi là Nhung Nhung, anh Liệt của tôi cũng gọi tôi như vậy...” Cô chậm rãi giới thiệu bản thân từng chữ từng chữ một, đôi mắt trong veo nhìn anh đầy hy vọng, thận trọng hỏi: “Ngài có phải anh Liệt của Nhung Nhung không?”
Một câu hỏi ngắn gọn, cô dường như đã lấy hết tất cả mười tám năm sức lực của mình để hỏi, hỏi một cách thận trọng như thế.
Bởi vì cô rất sợ khi nghe thấy anh nói “Không”.
“Không” Anh nói.
Anh nói một cách thẳng thắn và chắc chắn, không một chút do dự.
“Ngài thực sự không phải anh Liệt của Nhung Nhung sao?” Trần Nhạc Nhung hỏi lại.
“Không phải!” Anh quả quyết.
Đôi mắt sáng của Trần Nhạc Nhung tối sầm lại. Ngay cả chính bản thân cô cũng không hiểu tại sao cô lại cảm thấy buồn khi một người xa lạ nói với cô rằng anh ta không phải là anh Liệt.
Dường như những năm qua, ngoài những lúc nhớ về anh Liệt ra, cô chưa từng buồn như thế này, trái tim cô đột nhiên trống rỗng.
Nhìn gương mặt ảm đạm của cô, hai tay Quyền Nam Dương giấu chặt phía sau lưng, nhưng lại mỉm cười nói: “Cô bé à, hôm nay tôi không trừng phạt cô, đừng nhận nhầm anh trai, đó là thói quen không tốt.”
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]