4
Thẩm Ý cũng không phải lúc nào cũng cao cao tại thượng.
Nàng cũng có những khi rơi xuống trần thế như bao phàm nhân.
Tỷ như lúc nấu ăn.
Từ trước đến nay, đồ ăn trên núi Thương Ngô chỉ cần nấu chín là được, muối cho vào chẳng tiếc tay, thịt thì cắt miếng to như bàn tay, hầm một nồi lớn rồi chan canh nuốt thịt, ăn lâu thành ra ngán ngẩm buồn nôn.
Thẩm Ý nhìn mãi không chịu nổi.
Nàng xắn tay áo, muốn đuổi lão đầu bếp mập mạp chỉ biết nấu canh lửa lớn khỏi bếp lò.
Đầu bếp chính của sơn trại là Lão Vương không phục kêu lên:
"Phu nhân, người mười đầu ngón tay không dính nước xuân, chớ để thiêu mất nhà bếp của chúng ta!"
Thẩm Ý chẳng buồn để ý.
Nàng chọn một miếng ba chỉ, thái vuông cỡ quân cờ.
Luộc sơ, thắng đường, rồi kho nhỏ lửa.
Dáng nàng lúc nấu ăn cũng đẹp như họa, không vội vàng, chẳng hấp tấp, từng động tác đều giống như vẽ lên giấy lụa.
Khi món thịt kho tàu ra lò, hương thơm lan tỏa ba dặm đường núi.
Ngay cả đám ch.ó canh cổng ở sau núi cũng bị hương thơm quyến rũ mà sủa vang ầm ĩ.
Tối ấy, nồi thịt kho tàu lớn bị giành nhau sạch sành sanh.
Cha ta ăn đến miệng bóng nhẫy dầu mỡ, suýt nữa thì nuốt luôn cả lưỡi:
"Mẹ nó! Lão t.ử sống ba mươi năm, hóa ra trước nay toàn ăn đồ của súc vật!"
Lão Vương đứng bên cạnh, mặt như đưa đám: "Đại đương gia, chừa cho ta một miếng đi mà…"
Từ đó trở đi, địa vị của Thẩm Ý trên núi
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/lay-ca-giang-son-nay-kinh-phu-nhan/5076104/chuong-2.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.