1
Trong *tụ nghĩa đường, bỗng chốc lặng ngắt như tờ.
(*tụ nghĩa đường: đại sảnh tụ họp của những người kết nghĩa giang hồ)
Một đám thúc bá bình thường luôn mồm hò hét, g.i.ế.t người chẳng chớp mắt, lúc này ai nấy đều như gà trống bị bóp cổ, ngượng ngùng nâng bát rượu, uống chẳng xong mà đặt xuống cũng chẳng đành.
Cha ta sững người, Bàn tay to như cái quạt nan xoa lên trán, xoa xong còn rớt xuống một lớp bùn đất.
"Chuyện này... chuyện này khó cướp lắm a. Nhà họ Lý không có, nhà họ Triệu... thì có vài phòng thiếp, nhưng toàn mùi son phấn nồng quá, cha sợ làm con ngộp thở."
"Con mặc kệ!"
Ta vứt xương gà, lăn lộn dưới đất.
"Con của mấy ngọn núi khác đều có mẹ vá áo, chỉ có con ăn mặc rách nát như ăn mày! Con muốn có mẹ! Con muốn có mẹ!"
Cha ta sợ nhất là ta khóc.
Một khi ta khóc, cả núi Thương Ngô này như muốn rung chuyển.
Người nghiến răng, vỗ mạnh lên bàn một cái, vang động cả đại đường.
"Đừng rống nữa! Lão t.ử lập tức xuống núi cướp cho con một người mẹ tốt nhất! Nếu mà không cướp được... không cướp được thì lão t.ử sẽ phá luôn cái am ni cô dưới chân núi luôn cho rồi!"
Đêm ấy, cha ta dẫn theo cả trăm huynh đệ, oai phong lẫm liệt xuống núi.
Ta nằm sấp trên vọng lâu ở cổng trại, hứng gió lạnh suốt cả đêm.
Mãi đến khi trời vừa hửng sáng, mới thấy một đoàn nhân mã men theo sơn đạo uốn lượn như đàn kiến tha mồi trở về.
Cha ta cưỡi ngựa cao đầu,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/lay-ca-giang-son-nay-kinh-phu-nhan/5076103/chuong-1.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.