Không ngừng lôi kéo
Tề Phàm ở lại Lạc gia ăn cơm tối, vì chúc mừng ngàythiếu nhi cho bé Thiên Ân, đầu bếp Lạc gia chuẩn bị bữa tối phong phú, quà cápđầy lấy căn phòng nhỏ của cậu.
Lạc Kì không để ý tới ánh mắt cảnh cáo của Tề Phàm,ngồi xuống bên người cô,ngăn cách cô và Thiên Ân.
Cô kinh ngạc phát hiện, Thiên Ân có thể thuần thụcdùng đũa, ăn canh còn biết cẩn thận thổi cho nguội. (Tất nhiên, chị nghĩ conchị mấy tuổi rồi)
“Thiên Ân biết tự ăn cơm từ rất sớm, anh biết em thươngnó, nhưng Thiên Ân là thằng con trai, phải tự học sớm, chuyện gì làm được phảitự làm.”
Kỳ thật anh đã muốn nói cho cô rõ tất cả điều này,nhưng anh biết đây là phương thức cô yêu con, nên vẫn không đành lòng khuyên côdừng lại.
Nhưng, anh lại càng không nhẫn tâm nhìn cô từng chúttừng chút bón cho Thiên Ân ăn xong mà ngay cả miếng canh cô cũng không kịpuống!
Tề Phàm áy náy nhìn Thiên Ân, rốt cuộc cô đã bỏ quênnó bao lâu rồi? Còn bao nhiêu chuyện của nó cô còn chưa biết ?
“Phàm Phàm, Thiên Ân rất ngoan, sớm đã không cần ngườiquá quan tâm. Chỉ là trẻ con nên người lớn vẫn phải kề bên giúp đỡ thôi.”
Bà Lạc thấy thời cơ chín muồi liền tận dụng mọi thứ,nháy mắt với ông Lạc cầu phụ trợ, lại ra vẻ khó xử mở miệng.
“Phàm Phàm, có chuyện, mẹ muốn thương lượng với conmột chút.”
“Mẹ, chuyện mẹ nói là chuyện gì ạ?”
“Ba con mấy ngày nay, tim luôn không thoải mái.”
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/lay-anh-roi-doi-anh-yeu-em/2378828/chuong-38.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.