Em có thể tự bước qua được
Sáng tinh mơ, Lục đại doanh trưởng gọi điện như đòimạng đánh thức Tề Phàm, hoá ra anh phải đi tập huấn, cầu xin cô và Khởi Linhchăm sóc cho Trác Thất.
Nhưng mà nha đầu Khởi Linh gần đây luôn thần thần bíbí, không biết còn rời Thượng Hải làm chuyện gì đó.
Giãy dụa rời giường, gọi điện thoại cho Trác Thất, haingười thương lượng xong mới tới Lạc gia gặp Thiên Ân.
Rửa mặt chải đầu xong xuôi, Trang Nghiêm lại gọi tới.
Sau lần trước, cô luôn cố ý tránh anh, tin tưởng, anhrồi cũng chán nản mà bỏ.
“Anh cứ nghĩ Tề Phàm không tầm thường sẽ không sợ trờikhông sợ đất .”
Sau chuyện đó, cô không nói chuyện với anh nên anhphun ra một câu chế nhạo.
“Anh để mắt tới em, nhưng chẳng qua em cũng chỉ là mộtcô gái bình thường thôi”
Tề Phàm thẳng thắn nói, đàn ông chỉ cần không phải LạcKì, cô sẽ không e ngại .
Nhưng đối với Trang Nghiêm, cô thật sự không có cáchnào ác mồm như nói với Lạc Kì được, có lẽ bởi vì anh có hơi lớn tuổi, côcứ coi là kính lão đi.
Trang Nghiêm bị cô trêu cười, cô nói đúng, cô là ngườicon gái có thể làm cho con người ta tức tới mất mạng!
“Muốn gặp em ……”
Nói ra lời này, lòng anh cũng chợt trở nên dịu dàng,xác thực không đến vài ngày, anh đã cảm thấy rất muốn cô.
“Gặp em phải hẹn trước .”
Giọng anh trầm thấp làm cho của cô môi run lên.
Nhớ tới cái ôm nhanh
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/lay-anh-roi-doi-anh-yeu-em/2378825/chuong-37.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.