Cầu hôn
“Phàm Phàm, dạo này cậu rất kỳ quái, ăn nhiềuvậy, từ bao giờ thì trở nên ăn được thế!”
Nhìn Tề Phàm đang cầm hamburger ăn lấy ăn để, TrácThất nhất thời ngoại trừ từ kinh ngạc chỉ còn từ không thể tưởng để hình dung.
“Ăn được thì sao? Mới được gần đây thôi.” Uống một hớplớn nước trái cây, không đợi miệng nuốt xuống cái miệng há to lại cắn tiếp, chođến khi miệng tràn đầy mới thôi.
“Cậu đòi mua canh dưa chua, không uống à?”
Nhìn cô gái đang đùn đẩy mà ghét bỏ, Trác Thất kiênnhẫn bỏ xà lách trong hamburger ra. Khởi Linh và Trác Thất không tự hỏi, các côtốt bụng quá chăng?
“Ọe –”
Chợt ngửi thấy mùa dưa chua, Tề Phàm buồn nôn, chemiệng vọt vào toilet, dạ dày nhộn nhạo, cô kìm không được nôn khan.
Trác Thất cùng thất thần hoảng sợ, đuổi theo sau, đưacho cô một cái khăn tay nhẹ vỗ về lưng cô.
“Làm sao vậy? Có phải bị bệnh không?” Trác Thất thânthiết hỏi.
“ Ọe –”
Tề Phàm nôn càng ngày càng nhiều, Trác Thất nhất thờicũng không có chủ ý gì.
“Phàm Phàm, cậu đừng làm mình sợ, có phải ăn đồ thiurồi không? Bọn mình đi bệnh viện đi!”
“Không phải lo, tớ thật sự không có việc gì.”
Súc miệng xong, cô lấy khăn tay nhẹ lau khóe miệng,mỉm cười trấn an Trác Thất.
“Phàm Phàm……” Khởi Linh nghi hoặc nhìn cô, không phảilà ấy rồi chứ??
“Tớ chỉ là mang thai thôi.” Tề Phàm mở miệng xác minhphán đoán của cô nàng.
“Mang thai?”
Khởi Linh kêu to, Tề Phàm
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/lay-anh-roi-doi-anh-yeu-em/2378771/chuong-10.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.