Nhưng ngay sau đó, Tống Nghiên chợt nghĩ, ly rượu có bỏ thuốc đó là chính tay cô mang đến cho Dư Vãn.
Cô cũng chính mắt nhìn thấy Dư Vãn uống hết ly rượu đó, người bị bỏ thuốc rõ ràng là Dư Vãn, tuyệt đối không thể nào là cô.
Tống Nghiên từ dưới đất bò dậy, phủi bụi trên người, rồi men theo cầu thang bước lên.
Mỗi bước chân đi lên, cảm giác choáng váng trong đầu cô lại càng tăng thêm.
Cô không biết mình đã làm thế nào để leo hết đoạn cầu thang đó, đến khi lên đến tầng hai, cô ngồi phịch xuống đất, hơi thở cũng trở nên gấp gáp.
Cô cảm thấy nhiệt độ xung quanh mỗi lúc một nóng hơn. Rõ ràng bây giờ đã vào thu, hôm nay gió lại lớn, đáng lẽ ra phải rất mát mẻ.
Nhưng cơ thể cô không ngừng đổ mồ hôi, giống như đang xông hơi vậy. Cô liên tục đưa tay lau mồ hôi trên trán, lần này đến lần khác.
Tất nhiên cô không hề chú ý đến bóng dáng của Dư Vãn xuất hiện ở đầu hành lang bên kia.
Lúc này, Dư Vãn gần như sắp phát điên.
Nếu như Lục Trầm thực sự bị tính kế, rồi xảy ra chuyện gì với Tống Nghiên. Dù mọi thứ không phải do anh tự nguyện, cô cũng không thể chấp nhận được.
Cô muốn tìm Lục Trầm ngay lập tức nhưng lại không biết anh đang ở đâu, đành phải tìm từng phòng một.
Vừa kéo cánh cửa của căn phòng đầu tiên, một bàn tay từ bên trong vươn ra, lập tức kéo cô vào.
"Ai vậy?"
Dư Vãn hoảng sợ đến cực độ.
Cô vùng vẫy muốn thoát ra, nhưng ngay giây tiếp theo đã bị một người đè xuống.
Người đang đè lên cô khẽ thì thầm một tiếng:
"Vãn Vãn..."
Giọng nói này rất quen thuộc.
Là Lục Trầm.
Dư Vãn ngẩng đầu lên, nhìn thấy gương mặt của Lục Trầm, cô mới thở phào nhẹ nhõm.
"Em không đi đâu, anh chờ em một chút, em đi đóng cửa lại. Nếu không, lát nữa có người ngoài vào thì sao."
"Không, em đừng đi."
Lục Trầm ôm chặt cô, nhất quyết không buông tay.
Lúc này, dưới tác dụng của thuốc, lý trí của anh đã hoàn toàn tan biến.
Anh chỉ biết rằng bản thân đang rất khó chịu, khao khát muốn trút bỏ cảm giác này.
Dư Vãn đưa tay chạm lên khuôn mặt anh.
"Sao anh nóng thế này?"
"Vãn Vãn."
Lục Trầm nắm lấy tay cô, giọng khàn đặc.
"Là em đúng không, Vãn Vãn?"
"Là em. Chúng ta lên giường đi, anh đứng dậy trước đã."
Dư Vãn chống tay xuống đất để đứng dậy, sau đó kéo Lục Trầm lên.
Cô nhanh chóng thoát khỏi tay anh, rồi chạy ra cửa, khóa trái lại thật nhanh, sau đó mới quay vào.
Lục Trầm không biết cô vừa làm gì, chỉ nghĩ rằng cô định bỏ chạy.
Anh liền bế cô lên, đi thẳng đến giường, đặt cô xuống.
"Em không ngoan, rõ ràng đã nói không được rời đi, nhưng vừa rồi em muốn chạy."
"Em không có, em chỉ đi... A!"
Lời cô còn chưa nói hết, môi đã bị chặn lại.
Một lúc lâu sau, Lục Trầm mới buông cô ra.
Anh nâng cằm cô lên, nhẹ nhàng nói:
"Anh đang trừng phạt em, ai bảo em muốn chạy. Vãn Vãn, em không ngoan."
"Đừng nghĩ rằng trừng phạt đã kết thúc. Bây giờ mới chỉ bắt đầu thôi."
Dư Vãn lập tức tròn mắt nhìn.
Gì cơ!
Bên này, Chu Phi Vũ.
Anh ở trong phòng đợi mãi, đợi đến mức cỏ mọc xanh rì cũng không thấy Dư Vãn đâu.
Không kìm được, anh bắt đầu suy nghĩ lung tung.
Dù gì Dư Vãn cũng đã trúng thuốc, nếu không có đàn ông, cô chắc chắn không chịu nổi.
Chẳng lẽ cô đã bị người khác nhanh chân đoạt mất?
Chuyện này tuyệt đối không thể xảy ra!
Chu Phi Vũ càng nghĩ càng sốt ruột, liền mở cửa đi tìm Dư Vãn rồi trông thấy Tống Nghiên đang ngã sóng soài bên cạnh.
Cô lúc này trông vô cùng nhếch nhác, quần áo xộc xệch.
Chu Phi Vũ cúi người đỡ cô dậy: "Tống Nghiên, sao cô lại ở đây? Cô không phải định đi đến phòng của Lục Trầm sao?"
"Lục Trầm, em yêu anh, em muốn ở bên anh..."
Tống Nghiên mơ màng nghe thấy hai từ này.
Cô theo bản năng nghĩ người trước mặt là Lục Trầm, liền lập tức nhào tới, ngẩng đầu muốn hôn lên môi anh.
May mắn thay, Chu Phi Vũ né kịp, khiến cô không thể như ý.
Anh sợ đến tái mặt: "Cô làm gì vậy? Tống Nghiên, tỉnh táo lại đi! Tôi không phải Lục Trầm!"
Tuy nói rằng phụ nữ tự dâng đến cửa thì không nhận là phí,
Nhưng người phụ nữ trước mắt lại là người được mẹ của Lục Trầm xem trọng là vị hôn thê tương lai của nhà họ Lục - Lục phu nhân.
Dù có gan hùm mật gấu, anh ta cũng không dám lợi dụng cô ta.
"Lục Trầm, tại sao anh không chịu muốn em? Chẳng lẽ trong lòng anh em lại kém xa Dư Vẫn đến thế sao? Em đã cởi hết rồi mà anh cũng không thèm nhìn em lấy một lần?”
Tống Nghiên vừa khóc vừa làm loạn.
Cô không ngừng kéo xé chiếc váy trên người mình, chẳng mấy chốc chiếc váy dạ hội đã bị xé rách, để lộ đôi chân dài thon thả.
Chu Phi Vũ muốn ngăn lại nhưng việc ngăn cản đồng nghĩa sẽ phải tiếp xúc thân thể với Tống Nghiên, mà anh lại không muốn chạm vào cô, thành ra chẳng thể ngăn được.
Anh ôm đầu, bất lực nói: “Tôi thực sự không phải Lục Trầm, tôi là Chu Phi Vũ. Cô mau mặc lại quần áo đi, đừng làm như thế này. Nếu để người khác nhìn thấy, thì dù có nhảy xuống sông Hoàng Hà cũng không rửa sạch tiếng oan."
"Lục Trầm, em có thể không cần bất cứ thứ gì. Cho dù anh không cho em danh phận, em cũng không quan tâm. Chỉ cần anh chịu ở bên em, để em mang thai con của anh, em làm gì cũng cam tâm tình nguyện.”
Cả người Chu Phi Vũ như muốn nổ tung. Tống Nghiên thực sự đã điên rồi, mà là điên không hề nhẹ.
Anh chỉ muốn lập tức quay đầu bỏ chạy. Nhưng nếu anh đi, để Tống Nghiên một mình ở đây, với bộ dạng này, chẳng may gặp nguy hiểm thì làm sao?
Đến lúc đó, không chừng cô ta sẽ đổ hết mọi lỗi lầm lên đầu anh, bắt anh chịu trách nhiệm!
Suy nghĩ một hồi, Chu Phi Vũ quyết định trước tiên đưa Tống Nghiên về phòng của mình.
Dù sao điều đó cũng tốt hơn là để cô ta một mình ở ngoài hành lang.
Anh đỡ lấy Tống Nghiên nói: "Cô theo tôi về phòng trước đã, nằm ngủ một giấc, tỉnh dậy là ổn thôi."
Nhưng nào ngờ, ác mộng của Chu Phi Vũ chỉ mới bắt đầu khi đưa Tống Nghiên vào phòng.
Vừa khép cửa lại, Tống Nghiên đã cởi sạch quần áo trên người, rồi như một con bạch tuộc bám chặt lấy anh.
Ban đầu, Chu Phi Vũ còn cố đẩy cô ra hết lần này đến lần khác.
Nhưng Tống Nghiên càng lúc càng nói những lời không biết xấu hổ:
“Em thực sự rất yêu anh, chẳng lẽ anh không nhận ra tình cảm của em sao? Em đã thế này rồi, tại sao anh vẫn từ chối em?"
Từng lời của cô khiến trái tim Chu Phi Vũ từng chút từng chút d.a.o động.
Dù sao trong phòng cũng có camera giám sát, mọi thứ đều được ghi lại. Ai có mắt đều sẽ nhìn ra là Tống Nghiên đang quyến rũ anh, chứ không phải anh nhân cơ hội lợi dụng cô.
Dù chuyện này có bị truyền ra ngoài, người ta cũng chỉ chửi Tống Nghiên không biết xấu hổ, chứ không thể trách anh.
Nếu đã vậy, anh thà thuận theo ý của Tống Nghiên. Sau này còn có thể dùng video này để khống chế cô.
Dù sao, anh chỉ muốn chen chân vào giới giải trí, kiếm được nhiều tài nguyên tốt hơn. Bất kể là khống chế Dư Vãn hay Tống Nghiên đều có thể mang lại vô số lợi ích cho anh. Vậy sao phải c.h.ế.t trên một cái cây?
Nghĩ thông suốt, Chu Phi Vũ liền thay đổi thái độ, lập tức từ bị động chuyển sang chủ động.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]