🔔 Tham gia cộng đồng đọc truyện online trên Telegram:  https://t.me/+_tC4EYqfkw83NTE1
Chương trước
Chương sau
Lang thang một hồi, Dư Vãn chợt nhìn thấy một bóng dáng quen thuộc.

 

Là Chu Phi Vũ.

 

Anh ta đang đi đi lại lại trước hòn giả sơn, trông có vẻ rất lo lắng, thỉnh thoảng lại cúi đầu nhìn điện thoại.

 

Cô không hề gửi thiệp mời cho Chư Phi Vũ, Lục Trầm càng không có khả năng chủ động tìm anh ta. Lục phu nhân và ông cụ Lục thì lại càng không, vì họ thậm chí còn không biết Chu Phi Vũ là ai.

 

Vậy nên sự xuất hiện của anh ta thật đáng ngờ.

 

Dư Vãn liền gửi tin nhắn cho Kiều Sở Sở:

 

[Hôm nay Chu Phi Vũ có xin nghỉ không?]

 

Kiều Sở Sở đáp ngay lập tức:

 

[Có, tối qua cậu ta nhắn cho quản lý nói mình bị sốt rất cao. Quản lý bảo cậu ta cứ ở nhà nghỉ ngơi.]

 

Nhìn màn hình điện thoại, Dư Vãn không khỏi nhíu mày.

 

Cô đâu phải chưa từng bị bệnh, lúc sốt thậm chí ăn cơm cũng không nổi, huống chi là đi lại dưới trời gió lạnh thế này.

 

Chu Phi Vũ hoàn toàn không bị bệnh. Anh ta chỉ viện cớ xin nghỉ, sau đó lén lút đến biệt thự này. Sự việc này rõ ràng rất kỳ quặc.

 

Nếu không có ai trong nhà phối hợp giúp anh ta, thì Dư Vãn thực sự không tin.

 

Nghĩ đến ánh mắt của Tống Nghiên lúc nãy, một suy đoán rõ ràng dần hiện lên trong đầu cô. Có vẻ như Tống Nghiên đã cấu kết với Chu Phi Vũ từ lâu, hợp sức để hãm hại cô.

 

Những nghệ sĩ như vậy, cô tuyệt đối không cần!

 

Dư Vãn lập tức nhắn cho Kiều Sở Sở:

 

[Nói với quản lý của cậu ta rằng khi cậu ta quay lại công ty thì chuẩn bị ký hợp đồng chấm dứt. Mọi thứ làm theo đúng điều khoản.]

 

Hiện tại Chu Phi Vũ vẫn là thực tập sinh, chưa chính thức ra mắt. Hợp đồng của anh ta không có điều khoản về bồi thường vi phạm.

 

Nếu anh ta xin nghỉ việc, anh ta sẽ không phải trả tiền. Tương tự, nếu công ty sa thải anh ta, cũng không cần bồi thường.

 

[Được rồi chị Dư, em sẽ thông báo ngay. À, còn Lạc Thần Tinh, chị nói muốn chọn quản lý nào cho cô ấy?]

 

Nhắc đến Lạc Thần Tinh, Dư Vãn suy nghĩ một chút.

 

Cô rất có ấn tượng tốt với cô gái chăm chỉ này. Hơn nữa, Lạc Thần Tinh thật sự có tài năng, chỉ cần đào tạo một chút là có thể ra mắt.

 

Đối với những nhân tài xuất sắc, cô chưa bao giờ keo kiệt:

 

[Sắp xếp quản lý tốt nhất của công ty cho em ấy, cung cấp đãi ngộ tốt nhất. Đừng để những tài nguyên tầm thường làm lãng phí khả năng của em ấy.]



 

Tin nhắn còn chưa gửi đi, Dư Vãn đã nghe thấy giọng nói phát ra từ phía trước hòn giả sơn.

 

Cô ngẩng đầu lên nhìn, thấy Chu Phi Vũ đang gọi điện thoại.

 

“Được rồi, tôi sẽ lên tầng hai ngay. Là phòng khách ở cuối hành lang đúng không? Tôi nhớ rồi. Camera và mọi thứ khác tôi đã mang theo, yên tâm đi. Sau khi quay xong video, tôi sẽ lập tức sao lưu. Nếu Dư Vãn dám không nghe lời, tôi sẽ liên hệ ngay với tay săn ảnh, tên là Lý Đức Cần, tôi vẫn còn giữ số của hắn.”

 

Giọng nói của Chu Phi Vũ tràn đầy đắc ý.

 

Ai bảo Dư Vãn không biết điều chứ?

 

Trước đây anh ta chủ động tiếp cận lấy lòng, nhưng cô lại phớt lờ. Không những vậy, còn thông đồng với quản lý để chèn ép anh ta, cố tình cắt giảm tài nguyên.

 

Bây giờ anh ta sẽ cho Dư Vãn biết, cô đã đắc tội nhầm người. Sau này, đừng nói là tài nguyên, ngay cả những việc lớn nhỏ trong công ty cũng phải thông qua anh ta phê duyệt.

 

Nếu không, anh ta chỉ cần tung ra một scandal, Dư Vãn sẽ không còn đất sống trong giới giải trí nữa.

 

“Cô giúp tôi chuyện lớn thế này, gọi cô là ân nhân tái sinh cũng không ngoa. Hay là tôi chụp vài tấm ảnh trước, rồi đưa camera cho cô. Chắc cô cũng sẽ cần dùng.”

 

“Cô còn chuẩn bị mấy cái camera siêu nhỏ sao? Thế thì tuyệt rồi. Chúng ta nhất định sẽ đạt được như ý muốn.”

 

Chu Phi Vũ cúp máy, vui vẻ rời đi.

 

Chỉ còn lại Dư Vãn đứng đó, sắc mặt vô cùng khó coi.

 

Người bị hại không chỉ có cô, mà còn có thể đoán ra ngay, chắc chắn là Lục Trầm.

 

Cô đã hiểu tất cả.

 

Tống Nghiên muốn có được Lục Trầm, đồng thời đẩy cô vào tay Chu Phi Vũ, tính toán cả hai bên.

 

Chuyện này rất có khả năng còn liên quan đến Lục phu nhân.

 

Dư Vãn cảm thấy vô cùng phẫn nộ.

 

Lục phu nhân làm khó cô, cô có thể coi như không thấy, không so đo những chuyện nhỏ nhặt. Nhưng sao bà ta có thể bày mưu tính kế những chuyện lớn như vậy?

 

Việc cấp bách là phải báo cho Lục Trầm ngay lập tức.

 

Dư Vãn vội vàng gọi cho Lục Trầm. Chuông điện thoại reo một hồi lâu nhưng không ai bắt máy.

 

Cô gọi lại lần nữa, lần này điện thoại vừa đổ chuông đã bị tắt ngay.

 

Không dám chậm trễ thêm, Dư Vãn vội vã đi về phía tầng hai để tìm anh.

 



 

Phía Lục Trầm.



 

Anh vừa mới kết thúc một cuộc tiếp khách trong sảnh tiệc thì đột nhiên cảm thấy đầu óc quay cuồng, toàn thân như bước trên bông, may mà Lục phu nhân kịp thời đỡ lấy anh. Nếu không, anh thực sự sẽ ngã gục xuống đất.

 

“Lục Trầm, con sao thế? Có chỗ nào không khỏe à?”

 

Lục phu nhân lo lắng ra mặt.

 

“Con chỉ uống một ly rượu sâm panh, không thể nào say được. Tửu lượng của con đâu có kém như vậy.”

 

Ngay chính bản thân Lục Trầm cũng không hiểu chuyện gì đang xảy ra.

 

Tửu lượng của anh tuy không phải hạng nhất nhưng uống nửa lít rượu trắng cũng chẳng hề hấn gì. Một ly sâm panh nhẹ nhàng như thế vốn không thể khiến anh choáng váng.

 

Lục phu nhân vẫn tiếp tục quan tâm: “Hay là gần đây công việc của con quá bận rộn, áp lực lớn, lại thức khuya triền miên, nên sức khỏe không chịu nổi?”

 

Lúc này, bà không đổ lỗi cho Dư Vãn, cũng không gán chuyện này lên người Tống Nghiên nên Lục Trầm sẵn lòng chia sẻ đôi chút:

 

“Gần đây công ty có một dự án mới. Ngoài chúng ta, còn hai công ty khác đang cạnh tranh, có lẽ áp lực quả thật hơi lớn.”

 

“Vậy con lên phòng nghỉ ngơi một chút đi, ngủ một giấc thật sâu. Dù công việc bận rộn thế nào cũng phải biết chú ý sức khỏe. Đừng để mình gục ngã.”

 

Lục phu nhân nắm tay anh, dẫn anh lên tầng hai.

 

Tầng hai có khá nhiều phòng khách.

 

Phòng ở cuối hành lang là căn phòng mà Lục phu nhân đã tỉ mỉ chuẩn bị, dự định dành cho đêm động phòng của Lục Trầm và Tống Nghiên.

 

Còn căn phòng gần thang máy nhất lại là căn mà Tống Nghiên đặc biệt chọn cho Chu Phi Vũ.

 

Lục Trầm không nghĩ ngợi nhiều, cứ thế đi theo Lục phu nhân đến căn phòng đã sắp xếp.

 

“Lục Trầm à, con cứ nghỉ ngơi trước. Mẹ sẽ bảo đầu bếp nấu chút canh an thần, lát nữa mang lên cho con. Nếu sau khi ngủ dậy mà đầu vẫn đau thì phải đến bệnh viện kiểm tra ngay.”

 

Lục phu nhân dặn dò kỹ càng, sau đó mới yên tâm rời đi.

 

Rời khỏi phòng, bà đứng ngoài hành lang, gọi điện cho Tống Nghiên:

 

“Nghiên Nghiên, mẹ nuôi đã đưa nó vào phòng rồi. Con mau qua đây đi, mẹ cho con một tiếng đồng hồ. Đến lúc đó, mẹ sẽ dẫn người lên, để chuyện này chắc chắn không thể chối cãi. Nhớ chuẩn bị quần áo thật kín đáo trước nhé.”

 

“Con biết rồi, mẹ nuôi.”

 

Tống Nghiên vui vẻ đồng ý.

 

Cúp máy, cô nhanh chóng bước về phía căn phòng. Nhưng chưa đi được bao xa, cô đột nhiên vấp chân, ngã nhào xuống đất.

 

Cùng lúc, một cảm giác nóng rực lan khắp cơ thể, khiến cô nghi ngờ mình đã bị hạ thuốc.

 
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.