🔔 Tham gia cộng đồng đọc truyện online trên Telegram:  https://t.me/+_tC4EYqfkw83NTE1
Chương trước
Chương sau
Lục Trầm không vội ăn bánh, mà chờ đợi một điều.

 

Anh muốn xem mẹ mình có chủ động cắt một miếng bánh cho Dư Vãn hay không.

 

Lục phu nhân rất muốn đặt d.a.o xuống ngay.nhưng ánh mắt của ông cụ Lục đứng bên cạnh như một lời nhắc nhở. Bà hiểu rõ, nếu không cắt bánh cho Dư Vãn, ông cụ nhất định sẽ nổi giận.

 

Sau khi suy nghĩ kỹ, Lục phu nhân miễn cưỡng cắt một miếng nhỏ:

 

“Đây là phần của cô.”

 

So với những phần bánh của người khác, miếng bánh của Dư Vãn nhỏ hơn hẳn một vòng, gần như không có kem, chỉ toàn là lớp cốt bánh khô.

 

Tuy nhiên, Dư Vãn không hề để tâm.

 

Trong thời buổi hiện nay, việc ăn một miếng bánh chẳng còn là chuyện lớn. Nếu thích, cô có thể mua mười cái bánh, mỗi cái ăn một miếng cũng chẳng vấn đề gì.

 

Cô biết bà Lục thiên vị Tống Nghiên và có thành kiến với mình nhưng chỉ cần giữ vẻ ngoài ổn thỏa là được. Nếu cô so đo từng chút, chỉ khiến bản thân thêm phiền muộn.

 

“Vãn Vãn, anh không thích ăn kem, ngán lắm. Đổi phần cho anh đi.”

 

Lục Trầm lập tức lấy đĩa bánh trên tay Dư Vãn, đổi bằng phần bánh của mình.

 

Như vậy, miếng “bánh trần trụi” mà Lục phu nhân cố tình dành cho Dư Vãn cuối cùng lại nằm trong tay Lục Trầm.

 

Trong khi tất cả mọi người đều cầm những miếng bánh trang trí tinh xảo, chỉ có phần của Lục Trầm là khác biệt.

 

Lục phu nhân nhìn mà trong lòng tức tối không chịu được.

 

Bà vốn định làm khó Dư Vãn khiến cô trở thành trường hợp đặc biệt trong buổi tiệc. Nhưng ngược lại, điều này như một mũi tên quay lại chính bà.

 

Ông cụ Lục thấy hết mọi chuyện, chỉ có thể thở dài bất lực.

 

Con dâu của ông thật quá khôn lỏi, đến việc chia bánh cũng gây chuyện.

 

Cái bánh này rất lớn, đủ mười tầng, dù mọi người ăn thoải mái cũng không hết. Cắt cho Dư Vãn thêm một chút thì có làm sao? Chẳng lẽ chỉ vì một miếng bánh mà Lục gia sẽ phá sản?

 

Dư Vãn đã đến đây rồi, vậy mà bà cứ nhắm vào cô khiến mọi người mất vui. Làm thế có đáng không?

 

“Mẹ nuôi, bánh ngon quá! Con muốn kính mẹ một ly rượu.”

 

Tống Nghiên cầm ly rượu bước tới.

 

Đây là tín hiệu mà cô và bà Lục đã hẹn trước. Uống rượu nghĩa là kế hoạch có thể bắt đầu.

 

Lục phu nhân gật đầu, vỗ tay ra hiệu.

 

Một nhân viên phục vụ mang khay rượu đến, trên đó đặt vài ly champagne. Trong đó, có một ly đã bị thêm thuốc.

 

Bà cẩn thận cầm đúng ly đó, đưa cho Lục Trầm:

 

“Hôm nay mẹ con ta cùng uống một ly nhé.”



 

Tống Nghiên cũng cầm một ly khác đưa cho Dư Vãn:

 

“Dư Vãn, đây là loại champagne hảo hạng, cô cũng nên thử đi.”

 

Lục phu nhân nghĩ chỉ có một ly bị hạ thuốc.

 

Nhưng thực tế, Tống Nghiên đã chuẩn bị hai phương án.

 

Cô không định dễ dàng buông tha người phụ nữ đã khiến mình chịu đủ phiền phức như Dư Vãn.

 

Chỉ lát nữa thôi, cô sẽ cùng Lục Trầm vào phòng riêng, còn Dư Vãn thì bị quay lại cảnh xấu hổ bởi Chu Phi Vũ - người đã chuẩn bị sẵn thiết bị ghi hình.

 

Sau hôm nay, đoạn clip sẽ bị tung lên mạng, khiến Dư Vãn thân bại danh liệt!

 

Dư Vãn nhận lấy ly rượu.

 

Nhớ lại bài học về diễn xuất, cô từng được dạy cách quan sát và phân tích vi biểu cảm của con người.

 

Khi đóng vai, không phải lúc nào cũng có thoại. Đặc biệt là những vai thần bí, phải dùng biểu cảm để thể hiện cảm xúc nội tâm.

 

Cô đã học rất chăm chỉ và hôm nay là cơ hội để vận dụng kỹ năng đó.

 

Cô không bỏ lỡ ánh mắt thoáng qua sự đắc ý của Tống Nghiên.

 

Rõ ràng ly rượu này có vấn đề.

 

Nếu uống, cô sẽ rơi vào bẫy của Tống Nghiên. Nhưng nếu không uống, chẳng khác nào không nể mặt Lục phu nhân.

 

“Ơ kìa, váy của cô hình như bị dơ rồi?” Dư Vãn bất ngờ thốt lên, giả vờ ngạc nhiên: “Phía sau có một vết bẩn lớn. Có phải vừa nãy bị ai dẫm lên không?”

 

Tống Nghiên sững người.

 

Bộ váy hôm nay cô mặc rất đắt tiền, không thể giặt bằng nước hay giặt khô. Nếu bị giẫm bẩn, coi như hỏng luôn.

 

Cô lập tức đặt ly rượu xuống, xoay người kiểm tra vạt váy phía sau.

 

Sự chú ý của mọi người đều đổ dồn vào Tống Nghiên.

 

Dư Vãn tranh thủ cơ hội này nhanh chóng đổi hai ly rượu của họ, sau đó bước đến gần Tống Nghiên.

 

“Là phía sau váy cô, ngay ở vị trí thấp nhất... À, xin lỗi, tôi nhìn nhầm rồi, đó là hoa văn in trên váy.”

 

“Cô có thể bớt kém hiểu biết một chút không?”

 

Tống Nghiên thật sự muốn lật trắng mắt.

 

Làm sao lại có người không phân biệt được giữa hoa văn và vết bẩn trên váy chứ!

 

Hay là Dư Vãn cố tình kiếm cớ này để khiến cô khó xử?



 

Dù thế nào thì cô cũng tin rằng, chẳng bao lâu nữa, Dư Vãn sẽ gặp vận xui lớn.

 

Tống Nghiên tự an ủi bản thân, sau đó cầm lấy ly rượu, mỉm cười nói vài lời chúc mừng.

 

Không một chút nghi ngờ, cô ngửa cổ uống cạn ly rượu.

 

Uống xong, ánh mắt cô rơi ngay lên người Dư Vãn. Thấy Dư Vãn vẫn chưa có ý định uống, cô lập tức sốt ruột:

 

“Sao cô còn chưa uống? Hay là cô nghĩ buổi tiệc sinh nhật của mẹ nuôi tôi không xứng để cô uống một ly rượu chúc mừng?”

 

“Tống Nghiên!” Lục Trầm không nhịn được, lớn tiếng quát: “Vãn Vãn muốn uống thì uống, không muốn thì thôi, không ai được ép em ấy cả.”

 

Tống Nghiên chỉ gọi mẹ anh là “mẹ nuôi”, chẳng lẽ cô ta thật sự nghĩ mình đã thành con gái nhà họ Lục?

 

Dù cô ta có đổi họ thành Lục, anh cũng không cho phép cô trèo lên đầu Dư Vãn mà chỉ trỏ.

 

“Không sao đâu.” Dư Vãn mỉm cười, dịu dàng nói: “Ly rượu này em chắc chắn sẽ uống. Còn xin chúc bác sinh nhật vui vẻ, sức khỏe dồi dào, trường thọ vạn năm.”

 

Nói xong, cô cầm ly rượu lên và uống cạn.

 

Tống Nghiên nhìn thấy mà trong lòng không khỏi đắc ý.

 

Loại thuốc này cô ta và mẹ nuôi đã bỏ rất nhiều tiền mới mua được. Thuốc phát huy tác dụng rất nhanh, không quá mười lăm phút. Dư Vãn sẽ cảm thấy toàn thân nóng rực, khao khát mãnh liệt một người đàn ông.

 

“Lục Trầm, mấy người bạn của ông nội con muốn gặp con. Vừa nãy con không có ở đây, giờ con về rồi, đi cùng mẹ một lát nhé.”

 

Lục phu nhân tùy tiện bịa một cái cớ để đưa Lục Trầm rời đi.

 

Tống Nghiên không lập tức theo sau mà đứng yên tại chỗ, mỉm cười nói:

 

“Mẹ nuôi, con đi gặp bạn trước nhé.”

 

“Được, con đi đi. Mẹ cũng bận chút việc, không lo cho con được.”

 

Lục phu nhân cười vui vẻ, tiễn Tống Nghiên đi.

 

Hành động này chính là tín hiệu bà muốn gửi đến Lục Trầm.

 

Bà thực sự muốn đưa anh đi gặp bạn bè của ông nội, chứ không phải tạo cơ hội để anh và Tống Nghiên ở bên nhau.

 

Chính vì thế, Lục Trầm đồng ý đi cùng bà.

 

Sau khi hai người rời khỏi, rất nhiều khách mời đã tìm cách tiếp cận Dư Vãn.

 

Một mặt vì cô là cháu dâu được ông cụ Lục công nhận, mặt khác vì hiện tại cô đang là nữ hoàng màn ảnh.

 

Đặc biệt là các đạo diễn và nhà đầu tư, ai nấy đều muốn mời cô làm nữ chính cho bộ phim họ sản xuất.

 

Nhưng Dư Vãn không thích những buổi xã giao như vậy. Cô lặng lẽ lẩn ra vườn sau để tìm chút yên tĩnh.

 
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.