🔔 Tham gia cộng đồng đọc truyện online trên Telegram:  https://t.me/+_tC4EYqfkw83NTE1
Chương trước
Chương sau
"Thượng Tân Mai."

 

Ông cụ Lục không để ý đến Tống Nghiên, mà trực tiếp gọi thẳng tên của mẹ Lục.

 

Mẹ Lục biết, ông cụ lại không vui rồi.

 

Bà không dám phát cáu trước mặt ông, đành phải dịu giọng hỏi:

 

"Ba, không biết ba tìm con có chuyện gì ạ?"

 

"Bình thường, tôi ít đến chỗ cô là để tôn trọng không gian riêng tư của các cô cậu trẻ. Tôi cũng từng trải qua thời trẻ nhưng điều đó không có nghĩa là cô được phép đưa người không ra gì về nhà ở lâu dài. Cô không thấy mình làm quá rồi sao?"

 

Ông cụ nói chuyện với mẹ Lục nhưng ánh mắt lại thường xuyên liếc về phía Tống Nghiên.

 

Ý ông cụ đã quá rõ ràng.

 

Trong căn phòng này, chẳng có nhiều người, cái "người ngoài" mà ông nói đến không phải là Tống Nghiên thì còn ai?

 

Mặt Tống Nghiên lập tức đỏ bừng, cảm giác xấu hổ khó tả lan khắp cơ thể.

 

Rõ ràng cô mới là vị hôn thê của Lục Trầm là người phụ nữ có tư cách đứng ở đây nhất. Thế nhưng vì Dư Vãn, cô lại trở thành "người ngoài" trong mắt ông cụ.

 

"Ba, Nghiên Nghiên là khách của con, ba đừng quên cháu ấy còn là vị hôn thê của Lục Trầm. Tương lai chúng ta sẽ là người một nhà, đâu còn chuyện ai là người ngoài nữa." Mẹ Lục nhanh chóng giảng hòa.

 

Nhưng ông cụ Lục không phải người dễ bị dỗ dành.

 

Ánh mắt ông càng thêm lạnh lùng: "Thật xin lỗi ông cụ Lục, là cháu đã quấy rầy. Cháu xin phép về trước."

 

Tống Nghiên chủ động rút lui.

 

Cô mỉm cười với mẹ Lục: "Bác gái, con đi trước đây. Mọi người đừng vì con mà giận nhau."

 

Nhìn bóng dáng cô rời đi, mẹ Lục càng thấy hài lòng.

 

Dù trên mạng có không ít người chỉ trích Tống Nghiên nhưng bà lại cảm thấy cô gái này thật sự không tệ. Lúc nào cũng suy nghĩ cho bà, hôm nay lại biết chủ động tránh mặt.

 

Trái ngược với mẹ Lục, ông cụ Lục lại hoàn toàn không nghĩ như vậy.

 

Ông không vui trách mắng: "Lần trước tôi đã nói rõ ràng với cô. Tưởng cô hiểu ra, nhưng xem ra vẫn hồ đồ như trước. Làm sao cô có thể để Tống Nghiên ở lại nhà mình? Cô ấy chưa danh chính ngôn thuận, việc này mà lan ra ngoài, người ta sẽ nhìn nhà họ Lục thế nào?"

 

Nhà cổ của họ Lục thực ra có hai biệt thự liền kề.

 

Bình thường, ông cụ Lục sống ở biệt thự bên cạnh. Hàng ngày trồng hoa, đánh Thái Cực Quyền, rất ít khi can dự vào chuyện của con cháu.

 



Nếu không phải vì tiệc mừng thọ ngày mai của mẹ Lục, ông cũng chẳng bước chân đến đây.

 

Trên đường đến, ông tình cờ nghe các bà giúp việc trò chuyện, mới biết con dâu mình làm việc hoang đường đến vậy.

 

"Người ngoài ai cũng biết Lục Trầm và Dư Vãn đang yêu nhau. Cô để Tống Nghiên ở đây chẳng khác nào đưa con trai mình vào tầm ngắm chỉ trích. Thời này không phải phong kiến, đừng dùng cái kiểu chọn thê thiếp ấy nữa.

 

"Còn Tống Nghiên, một cô gái chưa chồng, sao lại không hiểu được chút đạo lý này?"

 

"Ba, chuyện này không phải lỗi của Nghiên Nghiên. Là con bảo nó đến đây để bầu bạn với con."

 

Mẹ Lục vội lên tiếng bênh vực cô con dâu mà mình chọn.

 

Ông cụ Lục khẽ cười lạnh.

 

Ông đã sống đến tuổi này, kinh nghiệm đủ nhiều để nhìn thấu lòng người.

 

Tống Nghiên không phải không hiểu chuyện, mà là không muốn từ bỏ sự giàu sang của nhà họ Lục.

 

Con dâu ông ngoài miệng thì chê bai Dư Vãn xuất thân thấp kém. Nhưng thực chất, kẻ ham hư vinh nhất lại chính là Tống Nghiên.

 

Nể tình ngày mai là lễ mừng thọ, ông cụ không muốn làm lớn chuyện:

 

"Đợi tiệc sinh nhật xong, cô mau bảo Tống Nghiên về nhà cô ta. Nhà cô ta có chỗ, không cần thiết phải ở lại đây."

 

"Con biết rồi, ba." Mẹ Lục ngoài miệng đáp ứng.

 

Dù sao thì qua ngày mai, chuyện hôn sự của Tống Nghiên và Lục Trầm đã được định đoạt, khi đó dù ông cụ có phản đối cũng không thay đổi được gì.

 

Sáng hôm sau.

 

Dư Vãn dậy từ rất sớm, cô gọi chuyên viên trang điểm đến tận nhà, cùng nhau chọn trang phục.

 

"Chị Dư, em mang đến cho chị một chiếc váy, chị xem có hợp không nhé."

 

Chuyên viên trang điểm lấy từ vali ra một chiếc váy mới tinh.

 

Sợ Dư Vãn không thích, cô ấy giải thích thêm: "Đây là chiếc váy em nhận được khi hợp tác với một thương hiệu. Váy còn chưa mặc lần nào, chỉ mới giặt qua. Lần đầu nhìn thấy nó, em đã nghĩ ngay là nó hợp với chị."

 

Dư Vãn cầm chiếc váy lên thử đặt lên người.

 

Chiếc váy mang phong cách tiểu thư nhà giàu, không hở quá nhiều, chỉ để lộ một phần tay và chân, chắc chắn sẽ đáp ứng được yêu cầu của mẹ Lục.

 

"Chị rất thích chiếc váy này. Cảm ơn em nhé, chị sẽ thay ngay bây giờ."

 

Cô cầm váy bước vào phòng thay đồ.



 

Chẳng bao lâu sau, cô mở cửa bước ra, khiến chuyên viên trang điểm không khỏi sững sờ:

 

"Chị Dư, chiếc váy này như được thiết kế riêng cho chị vậy. Kể cả người mẫu mặc cũng không đẹp bằng chị!"

 

"Chị sao dám so với người mẫu chuyên nghiệp. Nhanh trang điểm đi."

 

Dư Vãn sợ không kịp giờ. Trong lúc chuyên viên trang điểm đánh kem nền, cô tranh thủ tự thoa son.

 

Hôm nay là một dịp rất quan trọng, cô không muốn đến muộn, dù chỉ vài phút cũng có thể khiến người khác đánh giá không tốt.

 

Chưa đầy một tiếng sau, mọi thứ đã xong xuôi.

 

"Chị Dư, hôm nay chị đẹp quá, có muốn chụp tấm ảnh đăng lên Weibo không?"

 

Chuyên viên trang điểm trầm trồ trước vẻ đẹp của cô.

 

Dư Vãn nghĩ ngợi rồi lắc đầu: "Hôm nay là sinh nhật của mẹ Lục, là chuyện cá nhân chứ không phải sự kiện công khai. Chị nghĩ không nên đăng đâu."

 

Dù sao, mẹ Lục cũng chẳng ưa gì cô, cô không muốn chỉ vì chuyện này mà làm bà ấy phật ý.

 

"Vậy thôi ạ."

 

Dù tiếc nuối, nhưng chuyên viên trang điểm cũng không nói thêm.

 

Sau khi tiễn chuyên viên, Dư Vãn vào phòng thay đồ chọn phụ kiện, cẩn thận mang theo chiếc vòng ngọc đã chuẩn bị làm quà tặng.

 

Không biết từ khi nào, Lục Trầm đã đứng ở cửa.

 

Nhìn người phụ nữ trước mặt, anh không khỏi ngẩn ngơ:

 

"Vãn Vãn, hôm nay em thật đẹp, đẹp đến mức anh cũng phải say mê."

 

"Người đẹp thế này là vợ anh. Đi nào, mình đi sớm một chút." Dư Vãn khoác tay anh.

 

Hôm nay có rất đông người đến dự tiệc, hầu hết đều là giới thượng lưu và một vài ngôi sao nổi tiếng trong làng giải trí.

 

Lục Trầm không muốn chen chúc ở cửa chính, nên dẫn Dư Vãn đi lối sau.

 

Đến khu vườn, anh dừng lại: "Vãn Vãn, nếu lát nữa mẹ anh làm khó em, chúng ta cứ rời đi, không cần phải vì anh mà nhẫn nhịn."

 

"Hôm nay có nhiều khách thế này, dù mẹ không thích em cũng chẳng thể làm khó trước mặt mọi người. Anh yên tâm, quan hệ giữa chúng ta chưa đến mức tệ như thế đâu."

 

Dư Vãn mỉm cười trấn an anh.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.