"Thượng Tân Mai."
Ông cụ Lục không để ý đến Tống Nghiên, mà trực tiếp gọi thẳng tên của mẹ Lục.
Mẹ Lục biết, ông cụ lại không vui rồi.
Bà không dám phát cáu trước mặt ông, đành phải dịu giọng hỏi:
"Ba, không biết ba tìm con có chuyện gì ạ?"
"Bình thường, tôi ít đến chỗ cô là để tôn trọng không gian riêng tư của các cô cậu trẻ. Tôi cũng từng trải qua thời trẻ nhưng điều đó không có nghĩa là cô được phép đưa người không ra gì về nhà ở lâu dài. Cô không thấy mình làm quá rồi sao?"
Ông cụ nói chuyện với mẹ Lục nhưng ánh mắt lại thường xuyên liếc về phía Tống Nghiên.
Ý ông cụ đã quá rõ ràng.
Trong căn phòng này, chẳng có nhiều người, cái "người ngoài" mà ông nói đến không phải là Tống Nghiên thì còn ai?
Mặt Tống Nghiên lập tức đỏ bừng, cảm giác xấu hổ khó tả lan khắp cơ thể.
Rõ ràng cô mới là vị hôn thê của Lục Trầm là người phụ nữ có tư cách đứng ở đây nhất. Thế nhưng vì Dư Vãn, cô lại trở thành "người ngoài" trong mắt ông cụ.
"Ba, Nghiên Nghiên là khách của con, ba đừng quên cháu ấy còn là vị hôn thê của Lục Trầm. Tương lai chúng ta sẽ là người một nhà, đâu còn chuyện ai là người ngoài nữa." Mẹ Lục nhanh chóng giảng hòa.
Nhưng ông cụ Lục không phải người dễ bị dỗ dành.
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/lat-ban-roi-ngoi-sao-tuyen-18-bong-choc-vut-sang-/3745036/chuong-162.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.