🔔 Tham gia cộng đồng đọc truyện online trên Telegram:  https://t.me/+_tC4EYqfkw83NTE1
Chương trước
Chương sau
Trong lòng Lục Trầm cũng nghĩ giống như vậy.

 

Hai người họ ăn ý ngay lập tức, cùng nhau đi thẳng đến quầy kiểm vé của vòng đu quay. Nơi này không có nhiều người, chẳng cần phải xếp hàng.

 

Nhân viên kiểm vé vừa kiểm vé vừa cười nói với họ:

 

"Hai cháu may mắn thật đấy. Bình thường chỗ này đông nghẹt người, có người không gặp thời phải chờ tận hai tiếng, nhìn thôi mà dì đã thấy mệt thay rồi."

 

"Đến sớm không bằng đến đúng lúc ạ."

 

"Đúng vậy. Bây giờ không có ai, hai cháu cứ tùy ý chọn chỗ ngồi. Nhìn hai cháu, dì thấy rất có tướng phu thê, y như cặp đôi mà con gái dì hay mê mẩn vậy." Dì nhân viên cười vui vẻ.

 

Dì ấy không hâm mộ ngôi sao, chẳng biết hai người đó tên là gì, chỉ từng nhìn thấy hình ảnh trên những tấm thẻ sưu tập của con gái.

 

Nhưng điều dì không ngờ tới chính là hai ngôi sao ấy giờ đây đang đứng ngay trước mặt mình.

 

Dư Vãn và Lục Trầm nhìn nhau cười, không hề tiết lộ thân phận, rồi cùng nhau bước lên vòng đu quay.

 

Tiếng chuông vang lên, vòng đu quay từ từ chuyển động, từng chút một đưa họ lên cao, rất nhanh đã đạt đến đỉnh điểm.

 

Họ phóng tầm mắt nhìn toàn cảnh thành phố rồi nhẹ nhàng hôn nhau.

 

"Vãn Vãn, chúng ta nhất định sẽ đi cùng nhau đến cuối đời. Em là tình yêu duy nhất trong cuộc đời anh."

 

Lục Trầm như biến ra phép thuật, lấy từ đâu đó một chiếc nhẫn ngọc bích, rồi đeo vào tay cô.

 

Dư Vãn cúi đầu nhìn, vừa kinh ngạc vừa vui mừng.

 

Chiếc nhẫn này cô từng thấy ở cửa hàng, cô rất thích. Nhưng vì hôm nay đã mua hai chiếc vòng tay và một mặt vòng, tiêu tốn không ít tiền nên cô không nỡ mua thêm.

 

Không ngờ Lục Trầm lại lén mua nó.

 

Cô càng nhìn chiếc nhẫn trên tay càng thấy thích. Chiếc nhẫn bạch ngọc này hoàn toàn hợp với chiếc vòng tay "Ánh Trăng" của cô.

 

"A Lục, anh thật là chu đáo quá."

 

"Anh cảm thấy nó rất hợp với em. Đời người không có nhiều thứ khiến mình yêu thích, nếu đã gặp được thì phải giữ lấy. Người cũng vậy. Từ giây phút đầu tiên nhìn thấy em, anh đã bị em hấp dẫn."

 

Ban đầu, Lục Trầm chỉ thấy Dư Vãn thú vị, nhưng sau khi hiểu rõ hơn, anh phát hiện họ có rất nhiều điểm đồng điệu.

 

Anh thật sự muốn cùng Dư Vãn đi đến cuối đời.

 

Dư Vãn cũng không ngoại lệ.

 



Cô rất muốn đồng ý lời cầu hôn của Lục Trầm nhưng nghĩ đến mẹ của anh, cô lại do dự.

 

Những mâu thuẫn chưa được giải quyết trước hôn nhân, sau hôn nhân chỉ càng thêm trầm trọng. Lúc đó, Lục Trầm sẽ bị kẹt giữa hai người phụ nữ mà khó xử.

 

"A Lục, anh kể cho em nghe xem mẹ anh thích kiểu con gái thế nào nhé. Lần này chúng ta về dự tiệc sinh nhật của bác gái, em muốn khiến bác vui vẻ trong ngày sinh nhật."

 

Dư Vãn biết mâu thuẫn giữa cô và mẹ Lục không thể giải quyết trong một sớm một chiều, nhưng cô muốn thử cố gắng.

 

Biết đâu mối quan hệ sẽ dịu đi thì sao.

 

"Vãn Vãn, em không cần phải làm nhiều như vậy vì anh."

 

Trong lòng Lục Trầm dâng lên cảm giác khó chịu.

 

Anh thực sự mong mẹ và Vãn Vãn có thể hòa hợp hơn, nhưng không phải bằng cái giá là cô phải hạ mình để lấy lòng mẹ anh.

 

Dù là trưởng bối hay vãn bối, giữa họ cũng cần sự bình đẳng.

 

Dư Vãn cười: "Em làm những điều này không chỉ vì anh, mà còn vì chính em. Sau này chúng ta là người một nhà, quan hệ hòa thuận là quan trọng nhất. Nếu cứ so đo chuyện này chuyện kia, chẳng phải rất mệt sao?"

 

"Vãn Vãn."

 

Lục Trầm ôm chặt cô, đặt cằm lên vai cô.

 

Trong lòng anh tràn ngập ấm áp.

 

"Mẹ anh thích những cô gái ngoan ngoãn, dịu dàng, nghe lời. Nếu không, bà đã chẳng nhất quyết muốn anh cưới Tống Nghiên."

 

Mẹ anh luôn miệng nói "môn đăng hộ đối".

 

Nhưng nhà họ Tống và nhà họ Lục, điều kiện cách nhau một trời một vực, chẳng liên quan gì đến bốn chữ "môn đăng hộ đối".

 

Thực chất, mẹ anh chỉ hài lòng với sự ngoan ngoãn của Tống Nghiên, muốn tìm một cô con dâu biết cách chiều ý mình chứ không phải chấp nhận một người mà Lục Trầm yêu.

 

Dư Vãn đã dũng cảm đối mặt với gia đình ruột thịt đầy bạo lực, tự mình tạo dựng sự nghiệp trong làng giải trí. Trong mắt Lục Trầm, cô thực sự rất xuất sắc.

 

Nhưng tất cả những điều đó lại hoàn toàn khác trong mắt mẹ anh. Bà chỉ cảm thấy Dư Vãn không giống con gái và rằng "cây có rễ, nước có nguồn". Dù cha mẹ nuôi của cô có quá đáng đến đâu, họ cũng đã nuôi cô lớn, không để cô c.h.ế.t đói.

 

Với bà, chỉ cần dựa vào điểm này, Dư Vãn cũng nên biết ơn họ, chứ không phải đưa họ ra tòa.

 

"Có lẽ hôm đó em nên dặn stylist làm cho em một kiểu trang điểm thật trong sáng." Dư Vãn nửa đùa nửa thật.

 

Xuống khỏi vòng đu quay, họ tìm một quán nhỏ ăn tối, rồi lái xe về khách sạn.



 

Thời gian tiếp theo, họ cũng không để trống mà dành để ghé thăm vườn thú và bảo tàng địa phương, thưởng thức tất cả những món ăn đặc sản ở nơi đây.

 

Mãi đến ngày trước tiệc sinh nhật của mẹ Lục, hai người mới đặt vé máy bay quay về.

 

Nhà họ Lục.

 

Từ sáng, mẹ Lục đã gọi điện cho Lục Trầm, nhưng mãi không thể liên lạc được.

 

Sắc mặt bà lạnh lùng đến đáng sợ.

 

“Bác gái, bác đừng giận. Dù Lục Trầm có bướng bỉnh đến đâu thì ngày mai cũng là tiệc sinh nhật của bác. Anh ấy không thể nào còn ham chơi ở ngoài được." Tống Nghiên tiến đến an ủi bà.

 

Mẹ Lục vẫn giữ được chút tự tin này: "Bác chỉ sợ ngày mai nó dám dẫn người phụ nữ kia về. Đến lúc đó sinh nhật của bác chẳng phải sẽ hoàn toàn bị phá hỏng sao."

 

Cảnh tượng lần trước khi Dư Vãn đến nhà làm khách, bà vẫn chưa quên.

 

Trước mặt bao nhiêu người, ông cụ đã lên tiếng trách mắng bà. Bà biết giấu mặt mũi đi đâu đây?

 

"Bác gái, bác nghĩ theo hướng tích cực đi. Dù việc Dư Vãn đến dự tiệc có khó chịu thật nhưng ngày mai khi mọi chuyện đã xong, con với Lục Trầm gạo nấu thành cơm, cô ta nhìn thấy tận mắt chắc chắn sẽ phải từ bỏ." Tống Nghiên dịu dàng an ủi bà.

 

Người ta nói "tai nghe là giả, mắt thấy mới là thật". Nếu Dư Vãn tận mắt chứng kiến cô và Lục Trầm bước ra từ một căn phòng, khi đó cô ta còn dám kiêu ngạo nữa không?

 

Chỉ cần nghĩ đến viễn cảnh đó, Tống Nghiên đã phấn khích không thôi.

 

"Con nói đúng. Nghiên Nghiên, tóm lại sau ngày mai, con sẽ mang trong bụng đứa cháu đích tôn của nhà họ Lục. Đừng làm bác thất vọng." Giọng mẹ Lục đầy ẩn ý.

 

Dù bình thường Tống Nghiên không quá nhạy bén, nhưng trong lúc này, cô ta vẫn hiểu được lời nói của bà.

 

Cô lập tức nhận ra ý tứ trong câu nói ấy: "Bác muốn con giả mang thai sao?"

 

"Vài năm trước, bác đã mua một bệnh viện. Bác sĩ nói con mang thai, chẳng lẽ lại là giả? Con còn trẻ, muốn có một đứa con chẳng phải chuyện khó khăn gì. Hiện giờ, chỉ cần một mục đích duy nhất: để Lục Trầm hoàn toàn rời xa Dư Vãn."

 

Mọi chuyện khác đều có thể để sau này tính.

 

"Bác gái, bác tốt với con quá, còn tốt hơn cả mẹ ruột của con nữa."

 

Trong lòng Tống Nghiên tràn ngập hạnh phúc.

 

Cô ôm lấy tay mẹ Lục, định làm nũng nhưng vừa ngẩng lên đã nhìn thấy ông cụ Lục từ xa đi tới.

 

Cô sợ đến giật mình, vội buông tay mẹ Lục, lưng cũng đứng thẳng tắp.

 

Trước mặt ông cụ Lục, cô không dám vô lễ.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.