Họ không hề nhận ra rằng, sau hòn giả sơn cách đó không xa, có một người đang đứng.
Người đó chính là Tống Nghiên.
Cô cắn chặt môi, ánh mắt tràn ngập oán hận và độc ác, như sắp tuôn trào ra ngoài.
Tại sao Lục Trầm lại đối xử tốt với cô ta như vậy?
Tốt đến mức giữa mẹ ruột và Dư Vãn, anh lại chọn người sau.
Chỉ cần nghĩ đến cảnh hai người họ cười nói vui vẻ, lòng ghen tuông của Tống Nghiên như sóng lớn ập đến, muốn nhấn chìm cô ngay trên bãi cát.
Cô không thể chờ thêm nữa, cô muốn phá hủy tất cả.
Khi Lục Trầm và Dư Vãn rời đi, Tống Nghiên nhanh chóng bước vào sảnh tiệc, tiến lại gần mẹ Lục, hạ giọng nói:
“Bác gái, vừa rồi con thấy Lục Trầm và Dư Vãn ở trong vườn, hai người họ nói chuyện rất vui vẻ, chỉ là...”
Tống Nghiên cố ý ngập ngừng.
Cô nói mãi vẫn chẳng ra câu nào rõ ràng.
Mẹ Lục mất hết kiên nhẫn, không khỏi giục cô vài câu:
“Có gì thì nói thẳng ra, dù sao cũng chỉ có hai chúng ta nghe thấy, chẳng lẽ con còn không tin bác?”
“Không phải đâu bác gái. Trong lòng con, bác chẳng khác nào mẹ ruột của con cả, con không tin ai chứ tuyệt đối không thể không tin bác.” Tống Yên vội vàng giải thích.
Giống như đã hạ quyết tâm lớn lắm, cô cắn răng một cái rồi nói:
“Vậy con nói thật với bác nhé, Dư Vãn luôn tìm cách tẩy não Lục Trầm. Cô ta bảo rằng nếu bác làm khó cô ta, cô ta sẽ lập tức kéo Lục Trầm đi, để bác mất mặt trước mọi người.”
Ngọn lửa tức giận trong lòng mẹ Lục lập tức bùng lên.
Bà vốn không thích Dư Vãn nhưng trong những dịp thế này, khách khứa đều là người quan trọng, bà sao có thể làm mất mặt Dư Vãn trước mặt tất cả mọi người?
Chẳng phải như vậy là đang làm mất mặt nhà họ Lục sao?
Cả đời bà trân trọng nhất hai thứ, một là con trai, hai là danh dự của nhà họ Lục. Bà không thể đem những thứ này ra đùa giỡn với Dư Vãn.
Nhưng Dư Vãn đang làm gì?
Cô ta lại dám xúi giục Lục Trầm rời khỏi bữa tiệc mừng thọ, chẳng khác nào đem danh dự của nhà họ Lục ra chà đạp dưới đất.
“Bác đừng tức giận, lời đó đúng là do Dư Vãn nói. Nhưng Lục Trầm là con trai ruột của bác, làm sao anh ấy có thể nghe cô ta nói bậy được? Anh ấy tuyệt đối không làm những chuyện như vậy đâu.”
Tống Nghiên ngoài mặt như đang giúp Lục Trầm giải thích nhưng thực tế lại đổ thêm dầu vào lửa, vu oan cho Dư Vãn thêm vài phần.
Lục Trầm không chỉ là con ruột, mà còn là đứa con bà tự tay nuôi lớn.
Vậy mà giờ đây anh lại cứ đối nghịch với mẹ, không cần nghĩ cũng biết chắc chắn là do Dư Vãn giở trò sau lưng.
“Nghiên Nghiên, bữa tiệc sắp bắt đầu rồi, chúng ta không nhắc đến những chuyện làm ảnh hưởng tâm trạng nữa. Hôm nay con cứ chơi vui vẻ, bác đã cho người chuẩn bị phòng nghỉ sẵn cho con rồi.”
Mẹ Lục không ngừng nhắc nhở bản thân phải bình tĩnh.
Trước mặt nhiều người như vậy, bà không thể so đo với một cô gái nhỏ, nếu không chỉ càng làm mất đi phong thái của mình.
Tống Nghiên rời đi nhưng không ở lại trong sảnh tiệc mà quay trở lại khu vườn.
Ở đây, cô gặp một người.
“Cô nói sẽ đưa tôi vai nam chính, có thật không?” Chu Phi Vũ đã chờ ở đây từ lâu.
Khi anh ta tưởng mình bị lừa thì cuối cùng Tống Nghiên cũng xuất hiện.
Anh ta vội vàng bước đến, gấp gáp hỏi: “Cô nói là giữ lời chứ?”
“Đương nhiên.”
“Vậy nói tôi nghe tên bộ phim đó là gì.”
Câu hỏi này Tống Nghiên làm sao trả lời được?
Mặc dù bố mẹ đã mở cho cô một công ty quản lý nghệ sĩ nhưng bây giờ chưa có người quản lý, tài nguyên cũng chẳng có gì, chỉ là một cái vỏ rỗng mà thôi.
Cô nhìn quanh một lượt, chắc chắn không có ai khác ở đây mới hạ giọng nói:
“Cậu không thể có chút chí khí à? Một bộ phim thì là gì chứ, tôi muốn biến cậu thành nghệ sĩ xuất sắc nhất dưới trướng Dư Vãn.”
Chu Phi Vũ ngớ người, sau đó nổi cáu: “Cô đang đùa tôi đấy à?”
Kể từ lần anh ta tự đề nghị lên giường lúc nửa đêm, địa vị trong công ty đã rơi xuống tận đáy. Quản lý thì hờ hững, tài nguyên càng ít ỏi.
Chỉ khi nào có những vai bị người khác chê bai, nó mới đến lượt anh ta.
Trong tình thế này, muốn anh ta từ đáy xã hội vươn lên, trở thành ngôi sao mới của công ty, điều đó sao có thể?
“Đây là loại thuốc tôi mua với giá cao trên chợ đen. Chỉ cần một giọt thôi là đủ khiến người ta mất hết ý thức. Có thứ thuốc tốt như vậy, chẳng lẽ cậu còn sợ không đạt được mục đích?”
Tống Nghiên lấy từ túi ra một lọ nhỏ, đặt vào tay anh ta.
Loại thuốc này không màu không mùi, pha vào rượu không thể phát hiện ra. Hơn nữa, nó chuyển hóa trong cơ thể rất nhanh, chỉ trong hai giờ, dù xét nghiệm m.á.u cũng không tìm ra dấu vết.
“Cái này...” Chu Phi Vũ lưỡng lự.
Đã giương cung thì không thể quay đầu.
Nếu thực sự hạ thuốc Dư Vãn thì chỉ còn lại hai con đường: hoặc thành công hoặc thân bại danh liệt, bị đuổi khỏi giới giải trí mãi mãi.
Chưa bao giờ Chu Phi Vũ đánh cược lớn như vậy.
“Giới giải trí thay đổi nhanh lắm, lớp trước vừa lui, lớp sau đã tràn lên. Nếu cậu không tranh không đoạt, chỉ có thể bị kẻ khác nhấn chìm trên bãi cát. Hơn nữa, cậu biến thành thế này, chẳng phải đều do Dư Vãn sao?”
Tâm trí anh giờ đây hoàn toàn bị Tống Nghiên dẫn dắt, trong đầu chỉ còn duy nhất một ý nghĩ:
Anh phải nổi tiếng. Anh phải đứng trên đỉnh cao.
Cuối cùng, anh cầm lấy lọ thuốc Tống Nghiên đưa:
“Tôi sẽ làm như lời cô nói.”
“Đúng rồi, lát nữa tôi sẽ giúp cậu đánh lạc hướng. Cậu nhớ chuẩn bị máy quay trong phòng trước. Những thứ này chính là bằng chứng.” Tống Nghiên không quên dặn dò kỹ lưỡng.
Khi quay người rời đi, khóe môi cô bất giác nhếch lên thành một nụ cười lạnh.
Dư Vãn, Dư Vãn, sau tối nay, cô sẽ trở thành một người đàn bà bị khinh bỉ. Đến lúc đó, toàn bộ mạng xã hội sẽ phỉ báng cô. Cô còn lấy gì để kiêu ngạo nữa đây?
Khi Tống Nghiên quay lại sảnh tiệc, buổi tiệc đã bắt đầu.
Lục Trầm nắm tay Dư Vãn, cùng nhau bước đến trước mặt mẹ Lục:
“Mẹ, chúc mừng sinh nhật.”
Mẹ Lục gật đầu hờ hững.
Bà cố nén sự chán ghét trong lòng, lạnh nhạt liếc nhìn Dư Vãn một cái rồi nhanh chóng dời mắt đi.
“Bác gái đây là món quà nhỏ của cháu, mong bác sẽ thích.” Dư Vãn đưa chiếc hộp trên tay mình tới: “Cháu nghe Lục Trầm nói bác thích ngọc phỉ thúy nên đã chọn một chiếc vòng tay cho bác.”
Mẹ Lục hoàn toàn không để món quà của Dư Vãn vào mắt.
Nhà họ Lục không thiếu tiền. Là phu nhân của gia tộc danh giá, bao năm qua, thứ tốt nào bà chưa từng thấy?
Bà đâu cần Dư Vãn đến tâng bốc mình.
Huống chi, gia đình Dư Vãn vốn tồi tệ, lộn xộn. Mấy năm nay cô kiếm được chút tiền trong giới giải trí nhưng so với nhà họ Lục chẳng đáng gì. Chiếc vòng này, ai biết được có phải dùng tiền của nhà họ Lục để mua hay không?
Dùng tiền của nhà họ Lục để lấy lòng bà ư? Dư Vãn nghĩ hay quá.
Bà nhận lấy chiếc hộp, đặt ngay sang một bên, hoàn toàn không có ý định mở ra:
“Bà Vương, giúp tôi cất cái này đi.”
Sắc mặt Lục Trầm trở nên khó coi.
Đây là tấm lòng của Dư Vãn, sao mẹ có thể thờ ơ như vậy?
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]