🔔 Tham gia cộng đồng đọc truyện online trên Telegram:  https://t.me/+_tC4EYqfkw83NTE1
Chương trước
Chương sau
“Đạo diễn Từ, hôm nay chị Dư thật sự không đến công ty.” Kiều Sở Sở đứng một bên, bất lực trả lời.

 

Cô đã nói rõ ràng từ sáng sớm.

 

Nhưng đạo diễn Từ lại không chịu tin, nhất quyết trước mặt cô gọi điện cho Dư Vãn. Gọi hết lần này đến lần khác nhưng không lần nào kết nối được.

 

Có lẽ cuối cùng đạo diễn Từ cũng phải bỏ cuộc.

 

“Cô Kiều, cô giúp tôi chút đi. Đây là chút lòng thành của tôi, mong cô nhận cho.”

 

Đạo diễn Từ lấy một phong bì đỏ từ trong túi ra, cố nhét vào tay Kiều Sở Sở.

 

Ông tiếp tục dùng lời lẽ mềm mỏng: “Ảnh hậu Dư là trụ cột chính của chương trình này. Không có cô ấy, chúng tôi không thể tiếp tục ghi hình.”

 

Nhưng Kiều Sở Sở chẳng mảy may để tâm.

 

Ánh mắt cô nhìn thẳng vào đạo diễn Từ, thậm chí chẳng buồn liếc đến chiếc phong bì trong tay ông.

 

Nếu thật sự coi trọng chị Dư là trụ cột, tại sao trước đó lại thẳng thừng chấm dứt hợp đồng?

 

Chẳng qua chỉ là nhìn thấy tai tiếng ập đến, liền đá chị ấy đi không thương tiếc. Bây giờ sự thật được làm rõ, lại muốn hạ mình mời chị quay lại.

 

Với kiểu người như thế này, cô hoàn toàn không có chút thiện cảm nào.

 

Nếu chị Dư sẵn lòng tiếp tục quay chương trình, cô tuyệt đối sẽ không phản đối. Nhưng qua tất cả, mọi thứ đã rõ ràng:

 

“Đạo diễn, chị Dư không nghe máy, chị ấy bận rộn với công việc của mình. Ông làm khó tôi cũng chẳng ích gì.”

 

“Cô Kiều, cô là thư ký của công ty. Ngoài số điện thoại công việc của cô ấy, chắc chắn còn có số cá nhân. Cô giúp tôi đến cùng được không?” Đạo diễn Từ vẫn chưa từ bỏ hy vọng.

 

Ông không hề nghĩ rằng Dư Vãn đang đi nghỉ dưỡng.

 

Trong suy nghĩ của ông, việc Dư Vãn không nghe điện thoại chẳng qua chỉ là cố tình giở tính khí ngôi sao, ra vẻ làm cao.

 

Kiều Sở Sở đã nói hết nước hết cái, nhưng họ vẫn cố chấp, cứ khăng khăng bắt cô gọi Dư Vãn đến.

 

Cô cũng có việc của mình, không thể cứ dây dưa mãi với họ.

 

“Đạo diễn Từ, tôi phải đi họp rồi. Có gì chúng ta nói sau nhé.” Kiều Sở Sở bịa đại một cái cớ, quay người bỏ đi.

 

Để lại đạo diễn Từ và Trần Phong đứng sững ở đó, bên cạnh là những món quà được họ chọn lựa cẩn thận.

 

“Đạo diễn Từ, ông xem thái độ của cô ta kìa. Chẳng phải chỉ là một Ảnh hậu thôi sao? Vậy mà lại kiêu căng hống hách, được nước lấn tới.” Trần Phong cau có, không ngừng nói xấu Dư Vãn.

 

Từ đầu đến cuối, anh ta không hề tự suy xét lại hành động của mình.

 

Trong lòng đạo diễn Từ vốn đã có bất mãn, giờ bị Trần Phong kích động, càng thêm căm tức:

 

“Đạt được danh hiệu Ảnh hậu thì đã sao? Trong giới giải trí này, chỉ có người đứng vững lâu dài mà không gặp scandal mới được gọi là bản lĩnh thật sự.”

 

Ông buông lời cay nghiệt: “Cứ với thái độ của Dư Vãn bây giờ, sớm muộn gì cũng sẽ sụp đổ mà thôi.”



 

“Vậy đạo diễn, chúng ta tiếp tục đợi hay làm gì bây giờ?” Trần Phong vội hỏi.

 

“Đạo diễn Từ, hay là chờ thêm chút nữa đi.”

 

Dẫu sao cũng đã đến đây rồi, nếu bây giờ rời đi thì thật sự quá đáng tiếc.

 

Thế là hai người họ lại đứng đợi ngoài cửa thêm vài tiếng đồng hồ.

 

Trong văn phòng, Kiều Sở Sở nhìn qua camera giám sát, đầu như muốn nổ tung. Hành động của họ nói là đến xin lỗi nhưng thực chất chẳng khác nào cưỡng ép người khác bằng đạo đức.

 

Nếu đã chọn cách chia tay trong êm đẹp, thì không nên làm phiền thêm nữa.

 

Nhưng hiển nhiên, hai người đó không hiểu đạo lý này.

 

Kiều Sở Sở cầm điện thoại nội bộ, gọi cho đội trưởng đội bảo vệ:

 

“Anh lên đưa hai người trước cửa đi chỗ khác giùm tôi, những món quà họ mang đến cũng đem xuống luôn. Nhớ giữ lại đoạn camera này và gửi cho tôi một bản.”

 

“Rõ.”

 

Đội trưởng bảo vệ cúp máy, lập tức dẫn đồng đội lên lầu.

 

Đạo diễn Từ và Trần Phong không cam tâm rời đi tay trắng nhưng họ càng không muốn bị bảo vệ đuổi xuống. Nếu vậy, thật sự sẽ mất hết cả thể diện.

 

Nhìn đội trưởng đội bảo vệ, sắc mặt đạo diễn Từ trở nên khó coi:

 

“Đây chính là cách các người tiếp đón khách sao? Tốt lắm, hôm nay tôi được mở mang rồi.”

 

Chỉ là một giải thưởng Bạch Ngọc, vậy mà khiến Dư Vãn ngạo mạn đến thế này.

 

Ông dám khẳng định, Dư Vãn chắc chắn không thể trụ lâu trong giới giải trí.

 

“Các người là khách sao?”

 

Đội trưởng đội bảo vệ hỏi lại với vẻ khó hiểu.

 

Anh không phải người hâm mộ, chẳng biết hai người này là ai. Chỉ biết rằng họ đứng trước cửa nửa ngày trời, đến cả văn phòng còn chưa bước vào.

 

Trên đời này làm gì có kiểu khách không mời mà đến như vậy?

 

“Có phải Dư Vãn bảo anh nói thế không?” Đạo diễn Từ lập tức gán tội cho Dư Vãn.

 

Cả công ty này là của cô ta. Nếu không có sự chỉ đạo từ cô, bảo vệ nào dám nói khó nghe như vậy?

 

Đội trưởng bảo vệ không chịu nổi: “Tôi muốn nói gì thì nói, cần gì người khác phải chỉ bảo? Anh đúng là lạ đời thật, chuyện rõ ràng như ban ngày mà còn lôi cô này cô kia vào.”

 

Rời khỏi công ty, mặt đạo diễn Từ đen như than.

 

Trần Phong theo sau, ánh mắt đầy tức giận.

 



Cả buổi sáng nay, hai người họ chẳng làm được gì, chỉ đến đây để chuốc lấy bực tức.

 

“Đạo diễn Từ, giờ chúng ta về đoàn phim tiếp tục quay chứ?” Trần Phong kìm nén cơn giận, hỏi.

 

Đạo diễn Từ lắc đầu: “Quay gì mà quay, tạm ngưng chương trình đã.”

 

Ba vị giám khảo giờ chỉ còn lại hai, Dư Vãn giở thói kiêu căng không chịu quay lại, còn những người khác thì chẳng ai muốn nhận lời tham gia chương trình đầy rắc rối này.

 

Không đủ nhân sự, ông lấy gì để quay?

 

Môi Trần Phong mấp máy: “Còn thù lao…”

 

“Đợi giữ được chương trình rồi tính sau.” Đạo diễn Từ để lại một câu, rồi lái xe rời đi.

 

Trần Phong đứng nguyên tại chỗ, cảm giác tức giận và bẽ bàng dâng lên trong lòng.

 

Cả ngày nay anh ta mất hết mặt mũi, cúi đầu cầu xin Dư Vãn, nhưng đổi lại chẳng được gì!

 

Chưa bao giờ anh ta cảm thấy nhục nhã như vậy.

 

Ngồi vào xe của quản lý, Trần Phong mở điện thoại, ngay lập tức bắt đầu than thở trong nhóm fan hâm mộ.

 

[Ai kia là ai vậy? Là ai mà dám kiêu ngạo thế chứ?]

 

[Cô giả ngốc hay ngốc thật vậy? Chương trình anh đang quay chẳng phải chỉ có một thôi sao? Dùng chân nghĩ cũng biết là Dư Vãn rồi.]

 

[Vì áp lực dư luận, đạo diễn tạm ngưng quay của Dư Vãn. Giờ mọi chuyện sáng tỏ, cô ta lại giở thói kiêu ngạo không chịu quay lại.]

 

[Thật đáng ghét!]

 

[Thích quay thì quay, không quay thì thôi, sao lại bắt anh của chúng ta phải đi cầu xin cô ta? Cô ta là cái thá gì chứ.]

 

Trần Phong thêm vào một dòng:

 

 

[Mọi người đừng giận tôi nữa, kẻ yếu thì bị ăn hiếp, quy tắc sinh tồn trong rừng già, tôi quen rồi.]

 

Chỉ một câu này đã giúp anh ta củng cố hình ảnh nạn nhân trong lòng fan hâm mộ.

 

Các fan lập tức tưởng tượng ra cảnh anh ta bị ép phải xin lỗi Dư Vãn. Một người cao ngạo như anh ta, từ khi ra mắt chưa từng cúi đầu trước ai, nay lại phải nhẫn nhịn.

 

[Anh ơi, đừng quay nữa, giải hợp đồng đi. Chúng em sẽ gây quỹ giúp anh trả tiền vi phạm hợp đồng.]

 

[Đúng đấy, đoàn phim đó quá đáng quá. Đừng quay nữa!]

 

Khóe miệng Trần Phong không kìm được cong lên.

 

Tại sao trước đây anh ta không nghĩ đến con đường gây quỹ từ fan hâm mộ nhỉ?

 

Lượng fan của anh ta nhiều như vậy. Dù mỗi người chỉ góp vài chục hay vài trăm, cộng lại cũng là con số khổng lồ. Anh ta có thể dùng số tiền đó để trả nợ.

 
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.