🔔 Tham gia cộng đồng đọc truyện online trên Telegram:  https://t.me/+_tC4EYqfkw83NTE1
Chương trước
Chương sau
Càng nghĩ Trần Phong càng phấn khích.

 

Anh ta không lập tức đồng ý mà tỏ ra do dự, dùng chiêu “dục cầm cố túng”:

 

[Làm vậy có phải không hay lắm không? Các em đều là gia đình của anh, anh không thể nhận tiền của các em.]

 

Fan của anh ta hầu hết là những cô gái tuổi teen nổi loạn. Chỉ cần nghe hai chữ “gia đình” là cảm xúc lập tức dâng trào.

 

[Không sao đâu anh ơi, tháng này em có thể ăn ít lại, tiết kiệm được 500 nghìn để gửi cho anh.]

 

[Em sẽ xin bố mẹ thêm một chút tiền.]

 

[Mọi người xin tiền bố mẹ thế nào vậy? Tiền tiêu vặt của em cố định lắm, dù xin thêm cũng không được.]

 

[Thì cứ kiếm cớ thôi, bảo là làm hỏng đồ của bạn học cần bồi thường hoặc nói bị bệnh. Nếu không thì lén lấy điện thoại của mẹ chuyển khoản, họ sẽ không phát hiện đâu.]

 

Trần Phong lặng lẽ đọc cuộc thảo luận về cách lừa dối bố mẹ từ những người hâm mộ trẻ.

 

Anh ta chẳng hề thấy áy náy. Ngược lại, anh còn cảm thấy đây chính là bản lĩnh của mình.

 

Ai bảo đám trẻ này ngốc nghếch? Anh chỉ buột miệng nói vài câu mà chúng đã nhao nhao góp tiền. Có cô thậm chí còn xung phong “hiến thân” cho anh.

 

Lúc này, quản lý lên tiếng hỏi: “Gần đây cậu lại chơi cá độ nữa phải không? Tối qua tôi nhận được mấy cuộc gọi đòi nợ đấy.”

 

“Cái gì? Bọn họ chẳng phải đã đồng ý tạm thời không thúc giục sao?” Trần Phong giật mình.

 

Anh ta đã trả không ít tiền lãi rồi, sao bên kia lại lật lọng?

 

Quản lý tức tối: “Tôi đã nói bao nhiêu lần rồi, mau gom tiền trả hết nợ đi. Nếu chuyện này bị phanh phui, sự nghiệp của cậu sẽ tiêu tan.”

 

Giới giải trí tuyệt đối không dung túng nghệ sĩ vướng vào cờ bạc, lại còn nợ nần chồng chất. Công ty chắc chắn sẽ không giữ lại một kẻ gây họa cho cả đoàn như anh ta.

 

“Biết rồi, tôi sẽ trả hết nợ ngay.”

 

Trần Phong âm thầm tính toán. Sau đợt gây quỹ này, anh ta có thể trả sạch các khoản nợ.

 

Lúc đó, không ai còn đến làm phiền anh nữa, và anh có thể thở phào nhẹ nhõm.

 

Đột nhiên, điện thoại reo. Anh ta liếc nhìn, hóa ra là một tin nhắn từ người quen cũ.

 

[Anh trai em vì giúp anh mà phải gài bẫy Dư Vãn, giờ đã bị đình chỉ công tác. Anh không thể không lo. Anh giúp anh em tìm mối quan hệ đi, anh ấy không thể mất công việc nhà nước này được.]

 

Tin nhắn đến từ Trương Phượng.

 

Từ sau khi chuyện của Trương Lôi bị phanh phui, Trần Phong sợ cô ta bám lấy mình nên đã đá cô ra khỏi nhóm fan, đồng thời chặn hết mọi liên lạc.

 

Không ngờ cô ta lại đổi số để nhắn tin cho anh.

 

Chỉ cần nghĩ đến khuôn mặt của Trương Phượng, anh ta đã cảm thấy buồn nôn.

 

[Anh có thể tìm mối quan hệ gì? Anh trai em là công chức nhà nước, anh làm sao đưa tay đến được chỗ đó? Đừng nói những điều vô lý như vậy với anh nữa.]



 

[Vậy anh có thể cưới em được không? Giờ anh trai em mất việc, bố mẹ bắt em phải chịu trách nhiệm. Em không cần công khai, chỉ cần chúng ta đăng ký kết hôn là đủ.]

 

Đọc đến đây, Trần Phong suýt nữa nghĩ mình hoa mắt.

 

Cô ta đang đùa quốc tế đấy à?

 

Một người xuất sắc như anh ta, cho dù kết hôn cũng phải lấy con gái tổng giám đốc hoặc ít nhất là người như Tống Điềm Điềm. Làm sao có thể lấy một người bình thường như Trương Phượng?

 

Không chút do dự, anh ta chặn luôn số điện thoại mới của cô ta, rồi quay lại nhóm fan để tiếp tục kêu gọi gây quỹ.

 

Chỉ trong vài tiếng đồng hồ, anh ta đã thu về hơn một triệu.

 

Thậm chí cảm thấy chưa đủ, anh dùng tài khoản phụ để tham gia vào các nhóm khác, tiếp tục dẫn dắt fan lừa bố mẹ, thậm chí trộm tiền gia đình.

 

Phía Dư Vãn

 

Cô ngủ một mạch đến tận trưa mới tỉnh, mở mắt ra cũng không muốn rời giường, cứ thế nằm thêm một lúc.

 

“Vãn Vãn, em muốn trưa nay ăn gì?” Lục Trầm lúc này đã tắm xong.

 

Anh chỉ quấn một chiếc khăn tắm bước ra, để lộ lồng n.g.ự.c rắn chắc, những giọt nước từ xương quai xanh chảy xuống cơ bụng sáu múi, rồi biến mất sau lớp khăn.

 

Khung cảnh này thực sự quá quyến rũ.

 

Dư Vãn không kìm được mà nuốt nước bọt, vội quay mặt đi

 

“A Lục, anh mặc quần áo vào trước đi.”

 

“Chúng ta đã là vợ chồng già rồi, em còn ngại gì nữa.”

 

Lục Trầm vừa nói vừa bước đến gần cô.

 

Chiếc khăn tắm vốn không quấn chặt, theo từng bước chân của anh, nó càng lúc càng lỏng gần như sắp rơi xuống đất.

 

Dư Vãn cuống cuồng kéo chăn trùm kín đầu.

 

“Anh, anh mau mặc đồ vào đi.”

 

“Em đang động lòng à?”

 

Lục Trầm hỏi, giọng tuy là nghi vấn nhưng lại đầy chắc chắn.

 

Dư Vãn làm sao thừa nhận được:

 

“Em không có!”

 

“Nếu không, sao em không dám nhìn anh? Chỉ một cái nhìn thôi mà.” Giọng anh như đang dụ dỗ: “Em không dám nhìn chứng tỏ em đang chột dạ.”

 

“Nhìn thì nhìn!” Bị khích tướng, Dư Vãn lập tức thò đầu ra khỏi chăn.

 

Nhưng sự việc tiếp theo lại diễn ra ngoài dự đoán.



 

Đến lúc cô nhận thức lại được, cả hai đã quấn lấy nhau từ lúc nào không hay.

 

Mấy ngày nay, Lục Trầm phải chịu cảnh cô đơn. Giờ đây cuối cùng đã đạt được nguyện vọng, anh giống như một con sói đói lao vào con cừu non ngọt ngào.

 

Khi anh hài lòng buông Dư Vãn ra, đã là hơn một tiếng sau.

 

Dư Vãn nằm trên giường, đến cả cử động cũng lười, cô đưa tay ra với anh:

 

“A Lục, bế em đi tắm đi.”

 

“Được.”

 

Lục Trầm bế cô lên, nhìn gương mặt đỏ ửng của cô, trong lòng anh ngập tràn hạnh phúc.

 

Trước khi gặp Dư Vãn, cuộc sống của anh tuy thú vị nhưng luôn có cảm giác cô đơn.

 

Nhưng giờ đây thì khác. Chỉ cần nhìn thấy Vãn Vãn, trái tim anh như được lấp đầy.

 

Anh giúp cô tắm rửa, rồi lại sấy khô tóc cho cô.

 

Toàn bộ quá trình, Dư Vãn đều nằm hưởng thụ, lười biếng không muốn nhúc nhích.

 

Cô cố tình trêu chọc anh: “A Lục, nếu anh đi làm người mẫu nam, chắc chắn sẽ có rất nhiều quý bà giàu có chọn anh. Anh vừa đẹp trai, vừa phục vụ chu đáo.”

 

“Vậy em có chọn anh không?” Lục Trầm cúi người xuống sát bên tai cô, hỏi khẽ.

 

Hơi thở nóng ấm của anh phả vào tai cô, vừa nóng vừa ngứa.

 

Mặt Dư Vãn lại đỏ bừng: “Em không chọn anh đâu.”

 

“Đồ dối lòng.” Lục Trầm bật cười.

 

Sau khi chuẩn bị xong, hai người cùng ra ngoài ăn trưa.

 

Dạo này, Dư Vãn thường phải xã giao, ăn nhiều cao lương mỹ vị, giờ chỉ muốn ăn chút gì đó thanh đạm.

 

Cả hai chọn đại một quán vỉa hè, gọi hai tô bún rồi ngồi chờ.

 

Trong lúc đợi, Dư Vãn mở điện thoại lên xem. Thật bất ngờ, cô nhận được rất nhiều cuộc gọi nhỡ từ Kiều Sở Sở, thậm chí đạo diễn Từ cũng liên lạc với cô không ngừng.

 

Cô nghĩ một lúc rồi gọi lại cho Kiều Sở Sở:

 

“Điện thoại của chị để chế độ im lặng, giờ mới dậy. Có chuyện gì vậy?”

 

“Chị Dư, sáng nay đạo diễn Từ dẫn theo Trần Phong đến đây, tay xách nách mang đầy đồ nói là muốn xin lỗi chị. Em không liên lạc được với chị, mà họ cứ đứng lì không chịu đi. Cuối cùng, em phải nhờ bảo vệ đuổi họ ra.” Kiều Sở Sở đơn giản kể lại mọi chuyện.

 

Giờ thì Dư Vãn đã hiểu.

 

Không trách được đạo diễn Từ gọi cô nhiều như vậy. Hóa ra là muốn xin lỗi để cô quay lại ghi hình chương trình.

 
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.