Cô ta nói đông nói tây, thực chất là vì chê những lợi ích nhận được chưa đủ nhiều.
“Dù chị không làm được, chị cũng sẽ để lại tài nguyên cho em. Còn cả trang sức, châu báu của chị nữa, em thích cái nào thì cứ việc lấy, chị sẽ tặng không cho em tất cả.”
Giờ đây, điều duy nhất mà Tống Nghiên mong mỏi là cô ta đừng gây chuyện.
Ít nhất, không được gây rối trước cuối tuần này.
Nghe vậy, Tống Điềm Điềm cuối cùng cũng miễn cưỡng gật đầu.
Cúp máy xong, Tống Nghiên ngã người xuống giường, cảm giác kiệt quệ vô cùng.
Nhưng cô vẫn không thể nghỉ ngơi.
Cô cầm điện thoại, liên lạc với một người bí ẩn: [Tôi cần mua thuốc.]
Số liên lạc của người này là do cô tình cờ có được.
Chỉ cần đưa ra đủ tiền, dù cô cần gì, người đó cũng có thể cung cấp.
Tống Nghiên chờ một lúc, cuối cùng đối phương trả lời:
[Cô cần loại thuốc có tác dụng như thế nào?]
[Tôi muốn loại “Nhất Trích Hương” - uống vào sẽ khiến người ta mất toàn bộ ý thức, mặc ai điều khiển. Mang cho tôi hai lọ, phải giao trước thứ sáu tuần này.]
Để an toàn, Tống Nghiên không dùng thẻ ngân hàng của mình mà nhờ trợ lý chuyển khoản từ tài khoản công ty.
Làm xong mọi việc, cô ném điện thoại sang một bên, nhắm mắt lại, chầm chậm chìm vào giấc ngủ.
Về phía Dư Vãn.
Cô nằm trên giường nghỉ ngơi một lúc, đang mơ màng sắp ngủ thì cửa phòng ngủ khẽ mở.
Lục Trầm nhẹ nhàng bước vào.
Anh định giúp Dư Vãn kéo chăn lên cẩn thận nhưng khi cúi xuống, cô bỗng mở mắt.
“A Lục, sao giờ anh mới lên?”
“Anh ở thư phòng làm việc.” Lục Trầm thuận miệng đưa ra một lý do.
Thực ra, anh vừa đứng trên ban công để gió lạnh thổi bớt nóng giận trong lòng. Sau khi cả hai đã bình tĩnh, anh mới quay lại tìm cô.
Dư Vãn đưa tay vuốt nhẹ nếp nhăn giữa chân mày của anh:
“Vừa rồi em chợt nhớ ra một chuyện.”
“Chuyện gì vậy?”
“Cuối tuần này là sinh nhật mẹ anh, em muốn chuẩn bị một món quà cho bác. Anh thấy em nên tặng gì thì hợp?” Dư Vãn ngồi thẳng dậy.
Dù không thích mẹ Lục Trầm nhưng bà vẫn là bề trên.
Hơn nữa, cô và Lục Trầm đang hướng tới hôn nhân. Dù sau này có chuyển ra sống riêng, họ cũng không thể tránh việc qua lại với bà.
Cô muốn cố gắng hòa dịu mối quan hệ giữa mình và mẹ anh.
Lục Trầm nghe vậy, lòng lại càng thêm xót xa.
Rõ ràng mẹ anh đã gây khó dễ cho Dư Vãn rất nhiều, còn nói xấu cô không ít lời sau lưng. Thế mà cô vẫn nhớ đến sinh nhật bà, còn muốn tặng quà.
“Em chỉ muốn hai người hòa hợp nên anh mau nói xem bác ấy thích gì, để em chuẩn bị luôn.” Dư Vãn mỉm cười, hoàn toàn không để tâm.
Hiện tại cô có sự nghiệp riêng, chẳng thiếu gì tiền. Nếu bỏ chút tiền có thể mua được thiện cảm của mẹ Lục Trầm thì cô cảm thấy quá đáng giá.
Lục Trầm suy nghĩ một lát: “Mẹ anh thích trang sức, hay là chúng ta chọn một chiếc vòng ngọc bích đi?”
“Được thôi, vừa hay mấy ngày tới em được nghỉ. Chúng ta đến thành phố Y chơi, tiện thể ghé qua chợ ngọc bích ở đó.” Đôi mắt Dư Vãn sáng bừng: “Mấy ngày này anh rảnh không?”
“Tất nhiên là rảnh, anh có thể làm việc từ xa.” Lục Trầm mỉm cười đồng ý ngay.
Anh lấy điện thoại đặt vé máy bay, còn Dư Vãn xuống giường thu dọn hành lý. Chẳng mấy chốc, cô đã chuẩn bị xong.
Chuyến bay gần nhất cất cánh sau hai giờ nữa, họ phải xuất phát ngay bây giờ.
Trên đường đến sân bay, Dư Vãn đặt phòng khách sạn trước qua điện thoại.
Nghĩ tới kỳ nghỉ sắp tới, lòng cô háo hức vô cùng.
“A Lục, chúng ta cứ chơi đến thứ bảy mới về nhé. Sau khi dự tiệc sinh nhật rồi hãy tiếp tục làm việc.”
“Vãn Vãn, mọi chuyện đều theo ý em.” Khóe môi Lục Trầm khẽ cong lên.
Từ giờ đến thứ bảy còn mấy ngày, họ sẽ có thêm rất nhiều khoảnh khắc dành riêng cho nhau.
Khi máy bay đáp xuống sân bay, Lục Trầm vừa mở cửa xe định xuống thì Dư Vãn gọi lại:
“A Lục, không thể xuống như thế, đừng quên mang đồ.”
Cô đưa anh một món đồ.
Đó là khẩu trang, kính râm và cả mũ.
Lục Trầm cười bất đắc dĩ.
Đây là những món đồ không thể thiếu của các diễn viên. Kể từ khi rời khỏi giới giải trí, anh đã không còn dùng đến nữa.
Trang bị đầy đủ, hai người họ bước xuống xe, nhanh chóng đi vào phòng chờ hạng nhất.
Ở đây không có nhiều người, Dư Vãn liền tháo khẩu trang ra, định kiếm chút đồ ăn lót dạ.
“Chị là Dư Vãn đúng không? Ảnh hậu Dư!” Một tiếng gọi khẽ vang lên bên tai.
Dư Vãn theo phản xạ quay đầu lại, trước mặt cô là một tiếp viên hàng không.
Nhận ra mình đã thất lễ, tiếp viên vội vàng cúi đầu xin lỗi: “Xin lỗi chị, em là fan của chị. Vừa nhìn thấy chị nên em phấn khích quá, thật sự xin lỗi.”
“Không sao đâu, em có muốn chụp ảnh chung không?” Dư Vãn mỉm cười, không hề bận tâm đến chuyện này.
Cô luôn rất kiên nhẫn với người hâm mộ, ngoại trừ những fan cuồng quá mức.
Tiếp viên gật đầu lia lịa: “Thật ạ? Nếu được chụp ảnh cùng thì tuyệt quá!”
Cô ấy lấy điện thoại ra, chuẩn bị chụp cùng Dư Vãn thì Lục Trầm cũng tháo khẩu trang, tiến lại gần.
Tấm ảnh của hai người lập tức trở thành bức ảnh của ba người.
Nụ cười trên gương mặt tiếp viên càng rạng rỡ hơn. Cô hết nhìn Dư Vãn lại nhìn Lục Trầm, tim đập thình thịch:
“Em là fan couple của hai người, ngoài đời hai người còn ngọt ngào hơn cả trên mạng nữa.”
“Vì chúng tôi là người yêu thật sự.” Lục Trầm mỉm cười đáp.
Fan couple ư? Anh thích nhất là fan couple.
Tiếp viên còn muốn nán lại trò chuyện thêm, nhưng công việc không cho phép. Trước khi rời đi, cô khẽ nói nhỏ với Dư Vãn:
“Mì Ý vừa mới làm xong, rất ngon. Nước ép trái cây cũng là ép tươi. Nhưng bánh mì để hơi lâu rồi, hai anh chị đừng ăn nhé.”
“Cảm ơn em nhiều lắm, vừa hay tôi cũng muốn ăn mì.” Dư Vãn vẫy tay chào.
Sau khi tiếp viên rời đi, cô lấy đĩa, gắp một ít mì Ý và trở về chỗ ngồi thưởng thức.
Quả nhiên không làm cô thất vọng, món ăn được tiếp viên hàng không lựa chọn kỹ lưỡng, hương vị chẳng thua gì tay nghề đầu bếp ngoài nhà hàng.
Ăn uống no nê, cũng là lúc máy bay chuẩn bị cất cánh. Dư Vãn và Lục Trầm qua lối đi VIP để lên máy bay.
Giờ đây đã là tối, bầu trời bên ngoài đen kịt. Lục Trầm lấy chăn từ tiếp viên và đắp lên người Dư Vãn.
“Vãn Vãn, em nhắm mắt nghỉ ngơi một lát, đến khách sạn chúng ta sẽ ngủ bù.”
“Anh cũng mau nghỉ ngơi đi, ngủ ngon nhé.” Dư Vãn mỉm cười, dựa đầu vào ghế rồi nhắm mắt.
Ngồi ghế không thể thoải mái như nằm, vì thế cô chợp mắt nhưng lại tỉnh dậy nhiều lần. Cuối cùng, sau khi máy bay hạ cánh, hai người nhanh chóng rời khỏi sân bay, bắt xe về khách sạn.
Họ làm thủ tục nhận phòng, sau đó về phòng và ngủ một giấc đến tận trưa hôm sau.
Thế nhưng, điện thoại của Dư Vãn suýt thì nổ tung vì chuông báo.
Sáng sớm hôm đó, đạo diễn Từ đã dẫn Trần Phong đến công ty quản lý của Dư Vãn để xin lỗi cô. Nhưng họ không thể tìm thấy tung tích của cô ở đâu cả.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]