Hai phút sau, nhóm bảo vệ hối hả chạy đến:
“Tổng giám đốc Lục, xin hỏi anh có gì cần dặn dò?”
“Đuổi người phụ nữ này ra ngoài.” Lục Trầm thậm chí không thèm liếc mắt nhìn Tống Nghiên.
Nhóm bảo vệ đưa mắt nhìn nhau, có chút do dự.
Họ tận mắt thấy Tống Nghiên đi cùng Lục phu nhân vào, mà thái độ của Lục phu nhân lại rất hài lòng với cô ta.
Nếu bây giờ trực tiếp đuổi cô ta đi, sau này làm sao qua mặt được Lục phu nhân?
“Lục Trầm, vừa rồi là em sai, em biết lỗi rồi, sau này em sẽ không dám nữa. Xin anh cho em ở lại.”
Tống Nghiên cúi đầu tỏ vẻ đáng thương, cố gắng giành lấy sự thương hại từ anh.
Nhưng đáng tiếc, mọi sự dịu dàng của Lục Trầm chỉ dành cho Dư Vãn.
Đối với những người phụ nữ khác, nhất là kiểu như Tống Nghiên, anh hoàn toàn không có chút kiên nhẫn nào.
Anh quay sang nhìn nhóm bảo vệ, ánh mắt lạnh như băng: “Tiền lương của các cậu là do ai trả?”
“Tổng giám đốc Lục, chúng tôi sẽ đưa người đi ngay.”
Không còn do dự, hai người bảo vệ cao lớn bước đến bên cạnh Tống Nghiên, mỗi người một bên nhấc cô lên, lôi thẳng ra ngoài.
Tống Nghiên chưa từng chịu nhục nhã như vậy bao giờ.
Dù mấy năm nay nhà họ Tống ngày càng suy sụp, nhưng “ngựa gầy còn lớn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/lat-ban-roi-ngoi-sao-tuyen-18-bong-choc-vut-sang-/3740995/chuong-145.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.