🔔 Tham gia cộng đồng đọc truyện online trên Telegram:  https://t.me/+_tC4EYqfkw83NTE1
Chương trước
Chương sau
Hai phút sau, nhóm bảo vệ hối hả chạy đến:

“Tổng giám đốc Lục, xin hỏi anh có gì cần dặn dò?”

 

“Đuổi người phụ nữ này ra ngoài.” Lục Trầm thậm chí không thèm liếc mắt nhìn Tống Nghiên.

 

Nhóm bảo vệ đưa mắt nhìn nhau, có chút do dự.

 

Họ tận mắt thấy Tống Nghiên đi cùng Lục phu nhân vào, mà thái độ của Lục phu nhân lại rất hài lòng với cô ta.

 

Nếu bây giờ trực tiếp đuổi cô ta đi, sau này làm sao qua mặt được Lục phu nhân?

 

“Lục Trầm, vừa rồi là em sai, em biết lỗi rồi, sau này em sẽ không dám nữa. Xin anh cho em ở lại.”

 

Tống Nghiên cúi đầu tỏ vẻ đáng thương, cố gắng giành lấy sự thương hại từ anh.

 

Nhưng đáng tiếc, mọi sự dịu dàng của Lục Trầm chỉ dành cho Dư Vãn.

 

Đối với những người phụ nữ khác, nhất là kiểu như Tống Nghiên, anh hoàn toàn không có chút kiên nhẫn nào.

 

Anh quay sang nhìn nhóm bảo vệ, ánh mắt lạnh như băng: “Tiền lương của các cậu là do ai trả?”

 

“Tổng giám đốc Lục, chúng tôi sẽ đưa người đi ngay.”

 

Không còn do dự, hai người bảo vệ cao lớn bước đến bên cạnh Tống Nghiên, mỗi người một bên nhấc cô lên, lôi thẳng ra ngoài.

 

Tống Nghiên chưa từng chịu nhục nhã như vậy bao giờ.

 

Dù mấy năm nay nhà họ Tống ngày càng suy sụp, nhưng “ngựa gầy còn lớn hơn lừa”. Cô từng là minh tinh, ra ngoài luôn nhận được ánh mắt ngưỡng mộ từ người khác.

 

Đây là lần đầu tiên cô bị kéo ra khỏi nơi nào đó một cách công khai!

 

Nghĩ đến cảnh mình bị lôi đi trong tình trạng thảm hại, bị nhân viên khác nhìn thấy, trở thành câu chuyện trà dư tửu hậu. Thậm chí còn có thể bị tung lên mạng, cô hoàn toàn sụp đổ, vừa hét lớn vừa giãy giụa:

 

“Thả tôi ra! Các người mau thả tôi ra.”

 

Bảo vệ không dám làm cô bị thương, chỉ đành cầu cứu Lục Trầm bằng ánh mắt.

 

“Tôi chỉ cần một thư ký. Nếu cô còn đến quấy rầy, mỗi lần tôi sẽ đuổi cô ra như thế này.”

 

Giọng Lục Trầm lạnh như băng, đầy tính cảnh cáo. “Tự đi hay bị lôi ra, cô tự chọn.”

 

Tống Nghiên đành phải cúi đầu nhục nhã rời đi.

 

Ra khỏi cửa công ty, cô đứng dưới tòa nhà, nước mắt giàn giụa lăn dài trên má.

 

Bao nhiêu kỳ vọng khi đến đây, giờ đổi lại là nỗi đau gấp bội trong lòng.

 

Cô sai rồi. Cô không nên ngây thơ nghĩ rằng Lục Trầm sẽ vì nể mặt Lục phu nhân mà chấp nhận mình.

 



Trong lòng Lục Trầm, Lục phu nhân không hề có vị trí quan trọng như cô tưởng.

 

Nếu không thể dựa vào Lục phu nhân, cô chỉ có thể tự mình hành động.

 

Tống Nghiên gọi trợ lý đến đón mình về nhà.

 

Trên đường về, cô nhắn tin cho Tống Điềm Điềm:

 

[Chị em mình liên thủ, em thấy thế nào?]

 

Tống Điềm Điềm lập tức trả lời:

 

[Chị à, em không phải con nít ba tuổi. Chị lừa được người khác chứ không lừa được em.]

 

Quan hệ giữa hai chị em dù là ruột thịt nhưng chẳng tốt đẹp gì. Thậm chí là khinh thường lẫn nhau.

 

Đặc biệt, hiện tại Tống Nghiên là nghệ sĩ tai tiếng. Trong mắt Tống Điềm Điềm, người chị này chẳng khác gì đồ bỏ đi.

 

Cô ta càng tỏ vẻ khinh bỉ:

 

[Một nghệ sĩ hết thời như chị thì giúp gì được em? Chỉ cần chị không làm liên lụy đến em, em đã lạy trời lạy đất rồi.]

 

[Mẹ đang lập công ty quản lý cho chị. Em chịu hợp tác thì chị có thể nhường lại tài nguyên tốt cho em. Nếu em đã không thích, chị cho người khác cũng được.]

 

Tống Nghiên giả vờ nhún nhường, đánh vào lòng tham của cô em.

 

Quả nhiên, Tống Điềm Điềm bắt đầu do dự.

 

Dù bố mẹ không bạc đãi cô về tài nguyên, nhưng thứ gì đưa đến tận tay mà không nhận thì thật phí.

 

Một lúc sau, cô nhắn lại:

 

[Không có chuyện gì tự dưng tốt bụng, chẳng phải kẻ gian cũng là trộm. Chị muốn em làm gì?]

 

[Chị muốn em hợp tác với chị, bịa đặt chuyện Dư Vãn ngoại tình. Đợi chị trở thành Lục phu nhân, chị sẽ không bạc đãi em.]

 

Khi nhìn thấy tin nhắn của Tống Nghiên, Tống Điềm Điềm suýt chút nữa bật cười thành tiếng.

 

Lục phu nhân?

 

Chỉ với Tống Nghiên á?

 

Nếu cô ta có bản lĩnh đó, thì giờ đã sớm nắm được Lục Trầm trong tay rồi.

 

Tuy nhiên, Tống Điềm Điềm không vội từ chối, cô nhắn lại:

 

[Chị nhờ em chuyện này cũng được. Dù sao em cũng chẳng ưa gì Dư Vãn, cô ta lúc nào cũng đối đầu với em. Thế nhé, em giúp chị xử lý phiền phức lớn này, chị đưa tài nguyên cho em.]

 

Tống Nghiên nghe vậy, lòng đau như cắt.

 



Những tài nguyên quý giá đó vốn được cô giữ lại để lăng xê một ngôi sao lớn, giờ đây lại phải mang ra để Tống Điềm Điềm tùy ý lựa chọn.

 

Nhưng vì muốn trừ khử Dư Vãn, cô đã quyết tâm đến mức không còn gì để mất.

 

Ngoài Lục Trầm, bất cứ thứ gì cô cũng có thể trao cho Tống Điềm Điềm, chỉ cần loại bỏ được Dư Vãn.

 

Trong đoàn phim.

 

Tống Điềm Điềm đặt điện thoại xuống, ngẩng đầu nhìn lên sân khấu. Lúc này, người đang biểu diễn là một nam nghệ sĩ, sau đó còn năm người nữa mới đến lượt cô.

 

Vẫn còn thời gian.

 

Cô lập tức ra ngoài tìm Chư Phi Vũ, đi thẳng vào vấn đề: “Đêm qua anh đến gõ cửa phòng Dư Vãn, tôi nhìn thấy và đã quay video lại rồi.”

 

“Cô đang đe dọa tôi sao?” Phản ứng đầu tiên của Chu Phi Vũ là Tống Điềm Điềm muốn hủy hoại anh ta.

 

Anh ta tức giận túm lấy cổ áo cô, nghiến răng đe dọa: “Nếu cô dám lan truyền chuyện này, tin không tôi g.i.ế.c cô ngay lập tức.”

 

Hiện tại, cả mạng xã hội đều đang mê mẩn cặp đôi Lục Trầm và Dư Vãn.

 

Nếu vào lúc này bị tung tin rằng anh ta chen chân vào giữa họ, mà còn thất bại và bị từ chối thẳng thừng thì chắc chắn sẽ trở thành trò cười cho toàn bộ cư dân mạng. Hơn thế nữa, sự nghiệp của anh sẽ chấm dứt ngay khi vừa khởi đầu.

 

“Tôi cần gì phải nói ra?” Tống Điềm Điềm nhìn thẳng vào mắt anh, từng chữ đều rõ ràng, dứt khoát: “Anh biết tôi là ai không?”

 

“Tôi là tiểu thư nhà họ Tống, em gái của Tống Nghiên.”

 

Tình trạng hiện tại của Tống Nghiên, Chu Phi Vũ không thể không biết.

 

Từ một ngôi sao đang lên, giờ đây cô ta đã trở thành nghệ sĩ tai tiếng. Chẳng những không có cơ hội lộ diện, mà ngay cả xuất hiện trước công chúng cũng khó khăn.

 

Em gái của cô ta, đương nhiên sẽ căm ghét Dư Vãn đến tận xương tủy.

 

“Vậy cô tìm tôi là để hợp tác đối phó Dư Vãn?” Chu Phi Vũ ngay lập tức đoán ra mục đích của cô.

 

Tống Điềm Điềm gật đầu: “Chị gái tôi sắp mở một công ty quản lý. Anh không cần lo lắng sau khi đắc tội Dư Vãn sẽ không còn đường đi. Anh có thể ký hợp đồng với công ty của chị tôi, khi đó mọi tài nguyên tốt nhất sẽ ưu tiên cho anh.”

 

Tống Điềm Điềm vẽ ra một bức tranh đầy hứa hẹn.

 

Cô tự cho rằng lời đề nghị này rất hấp dẫn nhưng Chu Phi Vũ hoàn toàn không bị thuyết phục.

 

Anh ta bật cười lạnh lùng: “Cô nghĩ tôi là kẻ ngốc sao? Dư Vãn là Ảnh hậu, hàng loạt đạo diễn tranh nhau hợp tác với chị ấy. Còn chị cô chỉ là một nghệ sĩ tai tiếng, trong giới có ai đứng đắn mà muốn dây dưa với chị ta?”

 

Dù Tống Nghiên lui về hậu trường, không còn xuất hiện trước công chúng. Nhưng trong làng giải trí, tin tức lan truyền rất nhanh.

 

Chỉ cần cô ta bị lật lại chuyện cũ, công ty mới sẽ ngay lập tức trở thành mục tiêu bị cười nhạo và bị khinh thường.

 

"Tôi đang có một tương lai sáng lạn, tại sao phải dính líu đến hai chị em cô?” Chu Phi Vũ nói với vẻ khinh bỉ: "Tống Điềm Điềm, cômuốn hợp tác với tôi á, cô đừng mơ nữa.”

 

Bởi vì ôm chặt đùi Dư Vãn, lợi ích mang lại lớn hơn rất nhiều.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.