🔔 Tham gia cộng đồng đọc truyện online trên Telegram:  https://t.me/+_tC4EYqfkw83NTE1
Chương trước
Chương sau
Tống Điềm Điềm dụ dỗ không thành, đành phải chọn cách uy hiếp:

 

“Nếu để Lục Trầm biết được suy nghĩ của anh, anh nghĩ anh ấy sẽ tha cho anh sao? Dù Lục Trầm đã rút khỏi giới giải trí nhưng anh ấy vẫn là Ảnh đế, địa vị của anh ấy trong làng giải trí không ai sánh bằng.”

 

Huống chi, Lục Trầm rời khỏi khi đang ở đỉnh cao sự nghiệp.

 

Không hề quá lời khi nói anh ấy đã trở thành "ánh trăng sáng" trong lòng vô số người hâm mộ. Còn Chu Phi Vũ chỉ là một tân binh lại dám đào góc tường của Ảnh đế.

 

Nếu chuyện này lộ ra ngoài, chẳng phải sẽ bị mắng đến c.h.ế.t sao?

 

Chu Phi Vũ tức đến nghiến răng: “Nếu cô dám nói chuyện này ra ngoài, hủy hoại tiền đồ của tôi thì chúng ta cùng c.h.ế.t chung.”

 

“Tôi tất nhiên sẽ không nói. Nhưng anh giữ được miệng tôi, anh nghĩ anh giữ được miệng Dư Vãn sao?”

 

“Đừng quên, bây giờ họ đang là người yêu của nhau, hơn nữa còn đang trong giai đoạn mặn nồng nhất.”

 

Tống Điềm Điềm tiếp tục nhắc nhở, giọng điệu đầy châm biếm:

 

“Bạn gái bị quấy rối, về nhà khóc lóc kể lể với bạn trai, chẳng phải là chuyện hết sức bình thường sao? Nhưng người đáng thương nhất vẫn là anh, anh trở thành một phần trong trò chơi của hai người họ.”

 

Sắc mặt Chu Phi Vũ lập tức trở nên cực kỳ khó coi.

 

Tối qua, khi anh ta đến gõ cửa phòng Dư Vãn, anh ta hoàn toàn không ngờ sẽ bị từ chối thẳng thừng. Bây giờ cửa đã gõ, dù hối hận đến đâu cũng vô ích.

 

“Trừ khi…”

 

Tống Điềm Điềm cố ý kéo dài câu nói, để lại khoảng lặng đầy khiêu khích.

 

Nhìn thấy sự kiên nhẫn của Chu Phi Vũ sắp cạn, cô mới nói:

 

“Anh phải nắm được điểm yếu của Dư Vãn trong tay. Lúc đó, không phải anh sợ cô ta, mà là cô ta sợ anh. Có Ảnh hậu thay anh ra mặt, anh còn sợ không nổi tiếng sao?”

 

Chu Phi Vũ quả nhiên động lòng.

 

Nhưng sau giây phút kích động, anh nhanh chóng tỉnh táo lại.

 

Bây giờ ngay cả tư cách làm kẻ si tình trước mặt Dư Vãn anh còn không có, huống hồ là giẫm lên cô ta để leo cao. Anh lấy đâu ra tư cách?

 

Buông tay khỏi cổ áo của Tống Điềm Điềm, ánh mắt anh đầy vẻ chán ghét:

 

“Tôi không rảnh chơi với cô. Những lời không thực tế thế này, sau này đừng nói nữa.”

 

Nếu để người khác nghe thấy, chẳng phải sẽ nghĩ anh và cô ta cùng một phe sao? Đến lúc đó, anh thật sự bị cô ta hại chết.

 

“Khoan đã.”

 

Tống Điềm Điềm lại một lần nữa đuổi theo.

 

“Đối với phụ nữ mà nói, trinh tiết là điều quan trọng nhất. Nếu anh có thể quay lại video thân mật của hai người, anh còn sợ không nắm được Dư Vãn sao?”

 

Chu Phi Vũ không khỏi cảm thấy khó hiểu.



 

Quay đầu lại, anh không nhịn được cơn tức giận:

 

“Tôi lấy gì để quay? Ngay cả vào phòng cô ta tôi còn không vào được.”

 

Chẳng lẽ phải lên mạng tải bừa một video, sau đó dùng AI ghép mặt?

 

Làm vậy thì đúng là trò cười của cả làng giải trí.

 

“Cậu có thể cho cô ta uống thuốc. Tôi nghe nói ngoài thị trường có một loại thuốc tên là Nhất Đỉnh Hương. Chỉ cần uống một giọt, dù là người phụ nữ trinh liệt nhất cũng sẽ trở nên mê loạn, mặc người ta điều khiển. Sau khi chương trình này quay xong, chắc chắn sẽ có tiệc mừng công.”

 

Tống Điềm Điềm không ngần ngại nói ra kế hoạch độc ác của mình.

 

Hiểu ý cô ta, Chu Phi Vũ lập tức hít sâu một hơi.

 

Người phụ nữ này thật sự lòng dạ độc ác.

 

Chỉ nghĩ đến việc phải bỏ thuốc Dư Vãn, anh không khỏi do dự.

 

Nếu thành công thì tốt nhưng nếu thất bại hậu quả tuyệt đối không phải điều anh có thể gánh nổi.

 

“Thuốc tôi sẽ lo, ảnh tôi cũng sẽ giúp anh chụp. Anh chỉ cần ra mặt thôi. Đàn ông con trai mà chút việc này cũng không làm được thì mau chóng thu dọn về nhà b.ú sữa đi cho rồi.”

 

Tống Điềm Điềm cố ý kích động Chu Phi Vũ.

 

Chu Phi Vũ nghiến chặt răng.

 

Cuối cùng, anh không kìm được sự cám dỗ mà gật đầu:

 

“Tôi đồng ý. Nhưng tại sao cô lại giúp tôi?”

 

“Tất nhiên là vì đôi bên cùng có lợi. Khi anh khống chế được Dư Vãn, anh sẽ không làm khó tôi trong việc tranh giành tài nguyên nữa đúng không?” Tống Điềm Điềm nói bằng giọng đầy thuyết phục.

 

Nhưng khi nhìn bóng lưng của Chu Phi Vũ rời đi, cô cười lạnh một tiếng: Đúng là đồ ngu.

 

Nếu cô đã tính kế Dư Vãn, thì chuyện này không thể nào chỉ có ba người bọn họ biết.

 

Cô muốn phá hủy Dư Vãn trước, sau đó từng bước thay thế cô ấy trở thành ngôi sao sáng nhất trong làng giải trí.

 

Tống Điềm Điềm đứng ngoài một lúc, sau đó mới quay lại trường quay.

 

Lúc này, người đang hát trên sân khấu là Tả Thần Tinh. Cô chọn một bài hát cổ phong, mới chỉ vừa cất giọng hát được vài câu đã bị Trần Phong ngắt lời:

 

“Thí sinh này, giọng của cô sao mà giống giọng hát gốc thế? Chương trình của chúng tôi luôn đặt công bằng lên hàng đầu, không hoan nghênh những thí sinh hát nhép.”

 

Giọng điệu Trần Phong đầy khiêu khích.

 

“Trần Phong, thí sinh này không hề hát nhép.” Tư Niệm lập tức lên tiếng.

 

Ánh mắt cô nhìn Trần Phong tràn ngập lửa giận.

 

Là một giám khảo, sao anh ta có thể nói về sự công bằng trong khi cố tình làm khó một cô gái trẻ như vậy?



 

Dư Vãn cũng không nhịn được mà đứng ra bảo vệ Tả Thần Tinh:

 

“Tôi nghe cũng không thấy cô ấy hát nhép. Cứ tiếp tục đi.”

 

Trần Phong bỗng trở nên mất kiên nhẫn. Anh ta vắt chân chữ ngũ, vẻ mặt đầy khinh miệt:

 

“Hai người một là diễn viên múa, một là diễn viên điện ảnh. Chỉ có tôi là ca sĩ chuyên nghiệp ở đây. Chẳng lẽ hai người nghi ngờ khả năng của tôi sao?”

 

Câu nói vừa thốt ra, khán giả trong phòng livestream lập tức bùng nổ.

 

Các fandom lao vào tranh cãi nảy lửa:

 

【Câu này đúng là nực cười. Người bình thường cũng nghe được hát nhép hay không, liên quan gì đến chuyên nghiệp chứ?】

 

【Ngay từ khi mới debut, tôi đã cảm thấy Trần Phong thiếu tư cách. Bây giờ nhìn lại, đúng là không hiểu sao người như anh ta lại nổi tiếng được.】

 

【Tôi thừa nhận anh ấy nóng tính nhưng anh ấy thực sự có tài năng. Tôi thích tính cách bất kham của anh ấy!】

 

【+1, một số người chỉ biết bới lông tìm vết. Anh ấy vốn dĩ là người như thế, không chịu được thì tự rời đi thôi.】

 

【Thật đúng là chủ nào tớ nấy. Sao lại có người lấy việc thiếu tư cách làm lý do để gọi là chân thật chứ?】

 

Tư Niệm không nhịn được nữa, cô đáp trả thẳng thừng:

 

“Tôi không nghi ngờ khả năng của anh, mà là nghi ngờ sự công tâm của anh.”

 

Ánh mắt cô nhìn Trần Phong đầy khinh bỉ, chẳng buồn che giấu.

 

Trần Phong vốn đã chột dạ, giờ lại càng không dám nhìn thẳng vào mắt cô, quay mặt đi chỗ khác.

 

Hành động này trong mắt fan của Trần Phong lại biến thành hình ảnh người đàn ông hào hoa, không chấp nhặt với phụ nữ.

 

Giây tiếp theo, Trần Phong thẳng thừng phản bác:

 

“Cô Tư, nếu cô không ưa tôi thì cứ nói thẳng. Không cần vòng vo mỉa mai tôi. Chẳng hạn, tôi không hiểu nổi múa của cô nhưng tôi cũng không nói đó là điệu nhảy của lũ quỷ.”

 

Câu nói này ngay lập tức khiến fan của Tư Niệm bùng nổ.

 

Phải biết rằng, Tư Niệm có vị thế rất cao trong làng múa. Dù ở nước ngoài, cô cũng có danh tiếng không nhỏ.

 

Vậy mà trong mắt Trần Phong, điều đó lại biến thành “điệu nhảy của lũ quỷ”?

 

【Nếu không biết ăn nói thì im lặng đi. Mau rời khỏi giới giải trí!】

 

【Nhiều người biết đến đất nước chúng ta qua Tư Niệm. Câu này thật quá đáng.】

 

【Trần Phong là một ca sĩ nhạc pop, anh ta hiểu gì về múa mà nói?】

 

【Chúng tôi thừa nhận Tư Niệm không hiểu âm nhạc, nhưng Trần Phong cũng chẳng hiểu múa. Vậy là hòa, cùng làm tổn thương nhau đi.】

 
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.