🔔 Tham gia cộng đồng đọc truyện online trên Telegram:  https://t.me/+_tC4EYqfkw83NTE1
Chương trước
Chương sau
“Làm gì có chuyện đó?” Dư Vãn ngẩn ra một lúc.

 

Trời đất chứng giám, tối qua cô ngủ một mình, không hề có ai bên cạnh.

 

Phòng thì rộng, giường cũng lớn, nhưng chỉ có mình cô nằm, trống trải đến mức cô còn thoáng nghĩ đến Lục Trầm.

 

Tuy nhiên, những lời này cô chắc chắn sẽ không nói ra.

 

Giọng Lục Trầm càng thêm ai oán: “Vãn Vãn, em vẫn không chịu thừa nhận sao? Nghệ sĩ nam mới ký hợp đồng với công ty em tên là gì nhỉ?”

 

“Chu Phi Vũ?”

 

“Đấy, xem kìa, em nhớ tên cậu ta rõ như vậy, còn nói ra ngay lập tức. Vãn Vãn, anh thật muốn đến đoàn làm phim ngay bây giờ, trước mặt mọi người tuyên bố chủ quyền rằng anh mới là bạn trai của em.”

 

Lục Trầm càng nói càng muốn hành động ngay.

 

Nếu không sợ việc này sẽ ảnh hưởng xấu đến Dư Vãn, anh đã sớm đến thăm đoàn phim rồi.

 

“Thì ra anh đang ghen với cậu ta à?” Dư Vãn lập tức dở khóc dở cười.

 

Cô hoàn toàn không có sức chống cự trước dáng vẻ “nhõng nhẽo” hiện tại của Lục Trầm. “Tối qua cậu ta đúng là có đến tìm em, định giở trò quy tắc ngầm. Nhưng trong lòng em chỉ có mình anh, vừa mở lời em đã đuổi cậu ta đi rồi.”

 

Lục Trầm biết Dư Vãn không bao giờ phản bội anh.

 

Nhưng giờ nghe chính miệng cô nói ra những lời này, anh lại cảm thấy vui đến mức ngọt như mật: “Vãn Vãn, cậu ta là nghệ sĩ em ký hợp đồng, theo lý anh không nên can thiệp vào chuyện nội bộ của công ty em. Nhưng anh vẫn muốn nói, nhân phẩm của người này không ổn, em đừng đầu tư quá nhiều tài nguyên vào cậu ta.”

 

Showbiz là một cái vạc lớn, rất ít người có thể giữ được tâm ban đầu của mình. Nhiều người chỉ sau vài năm đã thay đổi đến mức không nhận ra.

 

Nhưng những kẻ như Chu Phi Vũ, chưa chính thức bước chân vào giới giải trí mà đã nghĩ đến quy tắc ngầm, thực sự hiếm thấy.

 

“Vãn Vãn, đừng hiểu lầm, anh nói vậy không phải vì ghen đâu.” Lục Trầm vội vàng giải thích thêm.

 

Anh không muốn mình trở thành một "lọ dấm" trong mắt Dư Vãn.

 

Dư Vãn lập tức bật cười: “Em biết anh vì muốn tốt cho em. Thực ra tối qua em cũng nhận ra rồi, người này không được, toàn nghĩ đến chuyện đi đường tắt. Dù có cho cậu ta cơ hội, cậu ta cũng không nắm được.”

 

Ngược lại, cô gái tên Tả Thần Tinh lại rất chăm chỉ.

 

Dư Vãn luôn âm thầm quan sát cô ấy. Nếu có thể, sau khi chương trình lần này kết thúc, cô muốn hỏi xem Tả Thần Tinh có ý định gia nhập công ty quản lý hay không.

 

Đang nói chuyện, ánh mắt Dư Vãn vô tình lướt qua góc màn hình, thấy thời gian sắp đến lúc quay vòng tiếp theo: “A Lục, em không thể nói chuyện với anh nữa, em phải thu xếp đi quay rồi.”



 

“Nhưng mà Vãn Vãn, chúng ta mới nói được vài câu, giờ em đã phải đi làm việc rồi sao?” Lục Trầm lưu luyến không rời.

 

Dư Vãn cũng muốn nói chuyện với anh thêm vài câu nữa nhưng mọi người đã đến studio chuẩn bị hết, chỉ còn mỗi cô còn ngồi trong phòng nói chuyện điện thoại.

 

Nếu chuyện này bị lan truyền ra ngoài, cô chắc chắn sẽ bị ném đá tơi tả.

 

Lục Trầm hiểu được vấn đề, dù rất tiếc nuối nhưng anh vẫn cúp máy: “Tối mình nói chuyện tiếp, Vãn Vãn.”

 

Vừa đặt điện thoại xuống, cửa văn phòng đã mở ra, Tống Nghiên xách túi bước vào.

 

“Lục Trầm, em vừa làm xong thủ tục nhận việc, từ hôm nay trở đi em là thư ký của anh. Một lát nữa sẽ có người mang bàn làm việc của em đến.”

 

Cô ta bước từng bước đến gần, vòng ra phía sau lưng Lục Trầm, đưa tay định đặt lên vai anh.

 

“Cô làm gì vậy?” Lục Trầm lập tức đứng phắt dậy, kéo giãn khoảng cách với cô ta. Trên mặt anh lộ rõ vẻ không hài lòng: “Con gái nên biết tự trọng một chút.”

 

“Nhưng em là vợ chưa cưới của anh, em giữ mình với người khác thì thôi, chẳng lẽ với anh cũng phải tự trọng sao?” Tống Nghiên kích động đến mức chẳng quan tâm điều gì nữa.

 

Cô ta chỉ muốn ở bên Lục Trầm, điều đó có gì sai?

 

Rõ ràng Dư Vãn mới là kẻ thứ ba.

 

Thế nhưng giờ đây, ai ai cũng chúc phúc cho Lục Trầm và kẻ thứ ba, còn cô ta thì bị gạt ra ngoài. Sao cô ta có thể cam tâm được?

 

Tống Nghiên trực tiếp đưa tay cởi nút áo sơ mi, để lộ đường cong quyến rũ, sau đó cúi xuống định cởi váy.

 

Ngay khi cô ta vừa cởi nút áo đầu tiên, Lục Trầm đã quay mặt đi. Giọng anh đầy vẻ thiếu kiên nhẫn: “Đây là công ty, không phải sân khấu trình diễn nội y của cô.”

 

Nước mắt Tống Nghiên tuôn rơi: “Lục Trầm, anh quay lại nhìn em một cái đi. Trước mặt người khác, em chưa bao giờ ăn mặc như thế này, em chỉ muốn cho anh xem. Dù anh với Dư Vãn vẫn còn dây dưa, em cũng chấp nhận, chỉ cần anh cưới em, cho em một đứa con.”

 

Trước đây, cô luôn nghĩ cách để đuổi Dư Vãn đi.

 

Nhưng bây giờ, cô đã nghĩ thông suốt. Lục Trầm đang trong giai đoạn say đắm với Dư Vãn, người nhà càng ngăn cản, tình cảm giữa họ chỉ càng thêm bền chặt.

 

Vậy nên cô chọn cách nhượng bộ. Cô có thể chấp nhận sự tồn tại của Dư Vãn, miễn là vị trí Lục phu nhân thuộc về cô là đủ.

 

Đợi đến khi Lục Trầm chơi chán, sớm muộn gì anh cũng sẽ quay về với gia đình. Khi đó, họ sẽ có thể sống yên ổn bên nhau, một gia đình ba người.

 

Lục Trầm không thể tin vào tai mình: “Tống Nghiên, là cô điên hay tôi điên? Dư Vãn là người tôi yêu, cả đời này tôi chỉ có thể kết hôn với em ấy, nếu không thì tôi thà không kết hôn. Tại sao tôi phải ở bên cô?”

 



Đúng, mẹ anh rất thích Tống Nghiên. Nhưng thì sao chứ?

 

Hôn nhân của anh tuyệt đối không thể vì sở thích của mẹ mà phải thỏa hiệp.

 

Tống Nghiên khóc càng dữ dội hơn: “Em đã hạ mình đến mức này, anh vẫn không chịu chấp nhận em sao? Lục Trầm!”

 

Cô ta đột nhiên ôm chặt lấy Lục Trầm từ phía sau, ép chặt hai khối mềm mại trước n.g.ự.c vào lưng anh.

 

Lục Trầm như bị điện giật, lập tức hất mạnh cô ta ra, sau đó tung một cú đá.

 

Tống Nghiên ngã nhào xuống đất, đầu gối đập mạnh xuống sàn, lập tức bầm tím một mảng lớn.

 

Lục Trầm không muốn nhìn cảnh cô ta với bộ dạng áo quần xộc xệch như vậy, liền gọi điện cho bảo vệ dưới lầu: “Lên đây ngay, gọi thêm vài người nữa.”

 

Cúp máy, anh lạnh lùng nói với Tống Nghiên:

“Từ tầng 1 lên đây bằng thang máy chỉ mất nhiều nhất ba phút. Cô muốn mặc lại quần áo hay cứ thế này, tự cô quyết định.”

 

Dù sao lát nữa bảo vệ cũng sẽ đông người. Nếu Tống Nghiên không ngại mất mặt, muốn để họ nhìn thấy bộ dạng hiện tại của mình thì cô cứ tiếp tục nằm đó giả vờ đáng thương.

 

Trong lòng Tống Nghiên tràn đầy không cam tâm.

 

Nhưng cô ta nghe rõ Lục Trầm đã gọi điện, biết chắc chắn bảo vệ sẽ lên ngay.

 

Nếu để họ thấy hết, cô thà nhảy từ lầu cao xuống tự vẫn còn hơn.

 

Vừa khóc, cô vừa run rẩy cài lại cúc áo, mặc chỉnh tề quần áo. Giọng cô nghẹn ngào: “Lục Trầm, rốt cuộc em có điểm nào không tốt? Anh nói đi, em có thể thay đổi.”

 

Chỉ cần có thể ở bên anh, cô sẵn sàng làm mọi thứ.

 

Đáp lại, Lục Trầm lạnh lùng buông một câu:

“Cô không phải là Dư Vãn.”

 

Dù Tống Nghiên có đi phẫu thuật thẩm mỹ hay học theo từng cử chỉ, hành động của Dư Vãn, cô ta cũng chỉ là một bản sao rẻ tiền mà thôi.

 

Trái tim anh đã bị Dư Vãn lấp đầy, không còn chỗ cho bất kỳ ai khác.

 

Dư Vãn.

 

Lại là Dư Vãn!

 

Tống Nghiên cắn chặt môi, trong lòng không ngừng thề độc: Cô nhất định phải khiến Dư Vãn chết!
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.