"Còn có thể nói gì nữa đây? Đương nhiên là không hài lòng với con rồi." Giọng nói của mẹ Lục đầy vẻ trách móc.
Bà luôn suy nghĩ cho Tống Nghiên nhưng tại sao Tống Nghiên không thể nỗ lực một chút chứ? Nếu cô ấy có thể tiến bộ hơn, bà cũng sẽ không khó xử đến mức này.
Trong lòng Tống Nghiên dâng lên cảm giác thất vọng tột độ: "Bác gái, vậy bác có giúp con nói vài lời tốt đẹp trước mặt ông nội không?"
Ông Lục tuy không can thiệp nhiều vào chuyện gia đình nhưng ông là trụ cột tinh thần của nhà họ Lục. Nếu có thể nhận được sự đồng ý của ông, chuyện cô gả vào nhà họ Lục coi như đã chắc chắn.
Ngược lại, nếu không được lòng ông, thì chẳng khác nào bị tuyên án tử hình.
Tống Nghiên vội vàng thúc giục, từng câu từng chữ như van nài: "Bác gái, bây giờ chắc chắn ông nội có thành kiến với con. Bác giúp con một chút đi. Đợi sau này con gặp ông vài lần, ông nhất định sẽ thấy con tốt mà."
Nếu là trước đây, mẹ Lục còn có thể tự tin với cô. Nhưng giờ thì… bà đành thở dài lắc đầu:
"Nghiên Nghiên, báccũng muốn giúp con. Hay là thế này, trước hết con nghĩ cách dẹp yên mấy tin xấu trên mạng đi, sau đó thay đổi ấn tượng của mọi người về con. Lúc đó, bác sẽ tổ chức một bữa tiệc nữa."
Tống Nghiên mặt đỏ bừng, chỉ biết gật đầu đồng ý.
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/lat-ban-roi-ngoi-sao-tuyen-18-bong-choc-vut-sang-/3739263/chuong-132.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.