Nếu thật sự mặc bộ đồ này ra ngoài, cô chắc chắn sẽ lên thẳng trang nhất của các trang báo.
Nghĩ đến thôi, Dư Vãn đã muốn c.h.ế.t vì xấu hổ, chỉ muốn tìm một cái lỗ mà chui xuống.
Cô bất đắc dĩ phải quay người bước về phòng.
Khóe miệng Lục Trầm cong lên, giọng điệu đầy ý cười trêu ghẹo: “Vãn Vãn, bộ đồ em đang mặc rất đẹp nhưng không thích hợp để ra ngoài gặp người. Hay là buổi sáng nay chúng ta đừng ra ngoài nữa, ở nhà tận hưởng thế giới hai người thì thế nào?”
Anh cố tình nhấn mạnh bốn chữ “thế giới hai người”.
Dư Vãn ngẩng đầu lườm anh: “Anh nằm mơ đi. Tối qua để anh giúp em thay quần áo, tủ đồ của em có bao nhiêu là đồ ngủ, tại sao anh lại chọn đúng cái bộ không đứng đắn này?”
“Bởi vì bộ này vừa tôn nước da, lại vừa làm nổi bật dáng người của em.” Lục Trầm vòng một tay bế cô lên, xoay một vòng giữa không trung.
Chiếc cổ áo của bộ đồ ngủ này khoét rất sâu, từ góc độ của Lục Trầm, vừa vặn nhìn thấy một mảng xuân sắc trước n.g.ự.c cô.
Dư Vãn cuối cùng cũng nhận ra, vội vàng đưa tay che lại n.g.ự.c mình, gương mặt đỏ bừng: “Đồ lưu manh.”
Tiếng cười của Lục Trầm càng thêm sảng khoái.
Anh nhẹ nhàng đặt cô xuống, không tiếp tục trêu chọc nữa, dịu dàng nói: “Em đi thay quần áo trước đi, thay xong rồi hãy ăn sáng, rồi hẵng ra ngoài. Bụng rỗng không tốt cho sức khỏe.”
Mấy năm trước vì quay phim mà anh thường xuyên ăn uống thất thường, kết quả bị thủng dạ dày.
Anh đã chịu khổ rồi, không muốn Dư Vãn phải trải qua chuyện tương tự.
“Bữa sáng là anh làm sao? Anh dậy sớm như vậy sao?”
Dư Vãn cầm lấy một chiếc quẩy, cho vào miệng cắn một miếng, vị thơm của dầu hòa quyện vào miếng quẩy giòn rụm, làm lòng cô cũng thấy mềm mại hơn.
Lục Trầm cười: “Anh muốn em mở mắt ra là có thể ăn được bữa sáng nóng hổi.”
Dư Vãn cảm giác tim mình bị hẫng một nhịp.
Tình yêu của Lục Trầm không nằm ở những lời nói hoa mỹ, mà được thể hiện qua từng hành động nhỏ nhặt trong cuộc sống.
Anh nhớ chuẩn bị bữa sáng cho cô, nhớ cả chu kỳ sinh lý của cô, từ sinh nhật cho đến những ngày kỷ niệm, Lục Trầm đều nhớ kỹ.
Dư Vãn quay người lại, kiễng chân hôn nhẹ lên môi anh: “Cảm ơn anh, gặp được anh là điều may mắn nhất đời này của em.”
Lục Trầm cúi đầu, hôn cô sâu hơn.
Đến khi cả hai sắp không thể thở nổi, anh mới mãn nguyện buông cô ra: “Vãn Vãn, cả đời này anh sẽ chứng minh cho em thấy, em không chọn sai người.”
Ăn sáng xong, Dư Vãn trang điểm nhẹ, cầm túi xách chuẩn bị ra ngoài.
Lục Trầm đã ngồi đợi sẵn ở phòng khách: “Vãn Vãn, để anh đưa em đến công ty.”
“Được.”
Cô vui vẻ đồng ý, cả hai nhìn nhau mỉm cười.
Thời gian bên nhau lúc nào cũng trôi qua rất nhanh, chẳng mấy chốc xe đã dừng trước tòa nhà công ty. Dư Vãn mở cửa xuống xe, quay lại vẫy tay tạm biệt anh: “Anh Lục, tối gặp lại.”
Khoảnh khắc này đã bị Lý Đức Cần từ xa chụp lại.
Gã không bao giờ để hàng nóng qua đêm, Dư Vãn vừa bước chân vào công ty, Lý Đức Cần đã đăng ảnh lên mạng.
Hiện tại Dư Vãn và Lục Trầm là tâm điểm chú ý của giới giải trí, ảnh vừa đăng đã lập tức bùng nổ, phần bình luận thì đủ mọi ý kiến trái chiều.
【Dân văn phòng phải đi làm khổ sở mỗi ngày nhưng nhìn thấy cặp đôi này, tôi lại cảm thấy mình sống lại rồi. Ngọt ngào thật sự.】
【Là người qua đường, không phải antifan nhưng tôi muốn nói rằng hai người này có phải đang PR hơi quá mức không? Trong giới giải trí có rất nhiều cặp đôi, nhưng chưa thấy ai ngày nào cũng khoe tình cảm như thế này.】
【Khoe càng dữ, chia tay càng nhanh.】
【Bình luận trên có phải không chịu nổi người khác hạnh phúc không? Hơn nữa, ảnh không phải họ tự đăng, mà là do tên “Lý Thiếu Đức” chụp trộm đấy chứ!】
【+10086, chị nhà tôi thật đúng là tai bay vạ gió. Đầu tiên bị tên thiếu đạo đức đó chụp trộm, giờ lại bị người ta suy diễn đủ điều.】
【Lý Thiếu Đức, anh có phải đầu óc có vấn đề không? Rảnh rỗi quá không biết làm gì, sao không đi chụp mấy tin sốc thật sự, hoặc phanh phui mấy hành vi vi phạm trong giới giải trí? Ngày nào cũng chăm chăm chụp ảnh ảnh đế và ảnh hậu làm gì? Ngoài mấy miếng bánh ngọt tình yêu, anh còn chụp được cái gì khác không?】
Những lời này như một cái tát vang dội giáng thẳng vào mặt Lý Đức Cần.
Hắn nhìn màn hình máy tính, gương mặt tức giận đến méo mó.
Đường đường là tay săn ảnh số một của giới giải trí, từ trước đến nay chỉ có hắn khiến người khác nghiến răng tức giận, nào ngờ lần này gió đổi chiều, kẻ nghiến răng lại chính là hắn.
Nhất là khi có vô số tài khoản nhỏ gửi tin nhắn riêng đến chế nhạo hắn, lúc này hắn cảm giác danh dự của mình bị giẫm đạp không thương tiếc.
“Giỏi lắm Lục Trầm, Dư Vãn. Tôi nhớ kỹ hai người rồi.”
Lý Đức Cần nghiến răng ken két, thề nhất định phải chụp được scandal của hai người họ!
Tại văn phòng.
Dư Vãn vừa ngồi xuống định uống một tách cà phê, thì cửa bị đẩy ra.
Kiều Sở Sở xông vào, gương mặt nhỏ nhắn tràn đầy tức giận: “Chị Dư, hay là mình gửi thư cảnh cáo tên Lý Thiếu Đức đó đi. Hành vi của hắn quá đáng lắm rồi, hoàn toàn lấy quyền riêng tư của người khác để tạo dựng danh tiếng cho bản thân.”
Kiều Sở Sở vừa nói vừa đưa ảnh chụp màn hình trên Weibo cho Dư Vãn xem: “Chị Dư, rõ ràng chị và thầy Lục là người bị hại nhưng rất nhiều người lại trách hai người khoe tình cảm. Rõ ràng tên Lý Thiếu Đức cố ý khiến mọi người ghét bỏ hai người mà.”
Mối thù giữa Lý Đức Cần và Lục Trầm, phần lớn người trong giới giải trí đều biết, Kiều Sở Sở cũng không ngoại lệ.
Dư Vãn hoàn toàn là bị liên lụy bởi Lục Trầm.
Nhưng hai người họ là người yêu, mà Lục Trầm lại đối xử rất tốt với Dư Vãn nên Giang Sở Sở không nói ra suy nghĩ này.
“Không sao, hắn muốn chụp thì cứ để hắn chụp. Hắn đăng ảnh hai anh chị tình tứ, điều đó chứng tỏ hắn không có bất kỳ scandal nào trong tay cả.” Dư Vãn mỉm cười.
Lúc đầu cô cũng tức giận trước hành vi của Lý Đức Cần. Nhưng nghĩ lại những việc hắn làm thực chất lại giống như đang giúp họ quảng bá vậy.
Nhìn thấy vẻ mặt khó hiểu của Kiều Sở Sở, cô kiên nhẫn giải thích: “Cả mạng lưới đều biết hắn muốn bới móc scandal của hai anh chị, mà hắn lại là tay săn ảnh hàng đầu giới giải trí. Một người có năng lực như hắn cũng không thể tìm được gì, chẳng phải đây là cách quảng cáo tốt nhất hay sao?”
Dù Lý Đức Cần làm vậy là để xả cơn tức trong lòng, nhưng thực tế hắn lại đang giúp họ rất nhiều.
Đây chính là “ý đồ xấu lại làm việc tốt.”
Kiều Sở Sở cuối cùng cũng hiểu ra, bật cười khúc khích: “Chị Dư, chị nói đúng thật. Nếu Lý Thiếu Đức nghe được những lời này, chắc hắn tức c.h.ế.t mất!”
“Không vội, lời này sớm muộn gì cũng sẽ có ngày nói thẳng vào mặt hắn.”
Nụ cười trong mắt Dư Vãn càng sâu hơn.
Kiều Sở Sở phục sát đất, giơ ngón tay cái: “Phải rồi, chị Dư. Em còn một chuyện muốn báo với chị. Đạo diễn của chương trình Ưu Ưu Trình Diễn muốn gặp chị vào chiều nay. Ông ấy nói hợp đồng có thay đổi cần ký lại.”
“Được thôi, buổi chiều chị cũng không có việc gì.” Dư Vãn gật đầu đồng ý.
Sau khi Giang Sở Sở rời đi, cô tiếp tục mở email xem các hồ sơ ứng tuyển.
Từ sau khi cô nhận được giải Bạch Ngọc, công ty của cô cũng bỗng chốc nổi tiếng, rất nhiều người hy vọng được cô ký hợp đồng trở thành một phần của công ty.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]