Khi thấy mẹ Lục bước tới, ông cụ Lục dừng động tác trên tay, đi đến ngồi xuống ghế trong đình.
“Sáng sớm thế này đã tìm ta, chắc là có liên quan đến Dư Vãn đúng không?”
“Ba à, Lục Trầm bây giờ thực sự quá đáng lắm rồi.” Mẹ Lục vội vàng lên tiếng trách móc.
Chỉ cần nghĩ đến những bình luận trên mạng. Nào là chúc hai người tân hôn hạnh phúc, nào là mong họ sớm sinh quý tử, bà liền tức giận đến không chịu được.
Con trai bà là người thế nào chứ?
Mặc dù Lục Trầm từng hoạt động trong làng giải trí nhưng thân phận thực sự của anh là đại thiếu gia của nhà họ Lục, người thừa kế toàn bộ cơ nghiệp sau này.
Xin chào các độc giả thân yêu,
Cảm ơn mọi người đã ghé thăm và ủng hộ truyện của Vèm Chanh. Đừng quên theo dõi fanpage và TikTok để đón đọc nhiều truyện hay hơn nhé!
Chúc mọi người một ngày thật bình yên và hạnh phúc.
Thương mến, Vèm Chanh!
Còn Dư Vãn thì sao?
Cô ta dù có là Ảnh hậu, bây giờ cũng mở công ty quản lý diễn viên nhưng tất cả thành công hiện tại chẳng phải đều nhờ có Lục Trầm giúp đỡ sao?
Cô ta từng kiện cha mẹ nuôi, còn cha mẹ ruột thì không biết tung tích. Một đứa mồ côi không cha không mẹ như cô ta, dựa vào đâu mà làm dâu nhà họ Lục?
Càng nghĩ, mẹ Lục càng bực.
“Ba, con nhất định không để Lục Trầm cưới một người không đứng đắn. Con muốn nhờ ba giúp đỡ, để nó quay đầu lại.”
Sắc mặt ông cụ Lục càng lúc càng khó coi.
Nhưng mẹ Lục hoàn toàn không nhận ra, cho đến khi ông cụ đập mạnh một cú xuống bàn.
“Rầm!”
Mẹ Lục hoảng hốt ngẩng đầu lên, không hiểu tại sao ông cụ lại nổi giận lớn như vậy.
Chợt bà nhớ lại cảnh Dư Vãn tham dự tiệc gia đình lần trước, trong lòng nảy sinh một phỏng đoán, há hốc miệng kinh ngạc:
“Ba, chẳng lẽ ba thật sự thích Dư Vãn đến mức đồng ý cho cô ta làm cháu dâu mình?”
“Cô gái Dư Vãn đó thông minh lanh lợi. Ta thích hay không không quan trọng. Quan trọng là Lục Trầm thích. Đây là chuyện của hai đứa, sau này cũng là chúng nó sống chung với nhau. Làm bậc trưởng bối, chúng ta nên tôn trọng quyết định của con cái.” Ông cụ Lục kiên nhẫn giải thích.
Nếu nhà họ Lục liên tục xuống dốc, có lẽ ông sẽ cân nhắc việc hy sinh hôn nhân của cháu trai để đổi lấy sự ủng hộ từ gia tộc khác.
Nhưng mấy năm gần đây, nhà họ Lục phát triển rất thuận lợi. Sau khi Lục Trầm quay về công ty, anh nhanh chóng nhận được sự tin tưởng của các cổ đông.
Vậy thì hà cớ gì ông phải ép buộc cháu mình cưới một người con gái mà nó không yêu?
Mẹ Lục chỉ nghĩ ông cụ già rồi nên hồ đồ.
“Ba, hôn nhân là chuyện cả đời. Từ xưa đã có câu cha mẹ đặt đâu con ngồi đấy. Sao ba có thể để mặc Lục Trầm tự ý làm bừa? Con bé đó không chỉ gia thế không ra gì, mà còn chẳng ra dáng tiểu thư. Ngay cả khi đối diện với con, nó cũng dám tỏ thái độ.”
Nhắc đến khuyết điểm của Dư Vãn, mẹ Lục bắt đầu thao thao bất tuyệt.
Người ta nói ghét ai thì ngay cả hơi thở của người đó cũng không vừa mắt. Cảm giác của mẹ Lục với Dư Vãn chính là như vậy.
Hơn nữa, Tống Nghiên thường xuyên nói ra nói vào trước mặt bà khiến bà càng ngày càng chán ghét Dư Vãn.
“Thượng Tân Mai!”
Ông cụ Lục nghe đến mức không chịu nổi, trực tiếp gọi thẳng tên bà.
Mẹ Lục giật nảy mình.
Bà gả vào nhà họ Lục bao nhiêu năm, tất nhiên hiểu đây là dấu hiệu ông cụ sắp nổi cơn thịnh nộ.
Bà lập tức không dám hé thêm nửa lời.
“Lục Trầm là con trai ruột của cô nhưng nó cũng là một cá thể độc lập. Cô phải học cách tôn trọng nó. Bây giờ là thời đại nào rồi mà cô còn giữ mấy cái suy nghĩ cổ hủ ấy? Sao cô còn phong kiến hơn cả tôi - người một chân đã bước vào quan tài?” Ông cụ nghiêm khắc quở trách.
Mẹ Lục hoảng sợ: “Ba, ba đừng nói những lời như vậy. Nếu người ngoài nghe được, chẳng phải con sẽ thành tội nhân của nhà họ Lục sao?”
Ông cụ tuổi đã cao, dù sức khỏe vẫn tốt, nhưng ai dám chắc chuyện gì sẽ xảy ra? Nếu chẳng may ông đau ốm, người khác không trách bà mới lạ.
Ông cụ nhìn thấy rõ nỗi sợ hãi trong mắt bà, thở dài nặng nề.
Năm xưa khi Thượng Tân Mai vừa gả vào nhà họ Lục, thực ra ông cũng không thích bà.
Nhưng ông vẫn nói câu ấy: Kết hôn là chuyện của hai người, cuộc sống sau này cũng do họ tự mình trải qua. Vì vậy, ông không phản đối con trai cưới bà.
Bà con dâu này, tuy có chút khôn vặt nhưng không có tầm nhìn lớn. Cũng may, con người bà không xấu.
“Tân Mai, những lời ta vừa nói cô đã nghe rõ chưa? Đừng can thiệp vào chuyện của hai đứa nó nữa. Cô thích con dâu tên Tống gì nhỉ?”
“Tống Nghiên.” Mẹ Lục định nhân cơ hội này khen ngợi Tống Nghiên.
Nhưng ông cụ chẳng thèm kiên nhẫn nghe.
Ông cầm điện thoại trên bàn, mở Weibo rồi đưa cho bà xem. “Đây là cô con dâu mà cô khen ngợi. Tự mình xem đi.”
Mẹ Lục nhìn kỹ.
Hóa ra trên bảng hot search không chỉ có Lục Trầm và Dư Vãn, mà cả Tống Nghiên cũng xuất hiện. Nhưng một người đứng đầu bảng, còn người kia lại ở cuối bảng, tạo nên sự đối lập rõ ràng.
Dưới bài đăng của Dư Vãn là toàn lời chúc phúc, trong khi Weibo của Tống Nghiên ngập tràn lời chế nhạo.
“Trước đây tôi còn thích Tống Nghiên. Giờ nhìn lại, đúng là mắt tôi mù rồi.”
“Là fan Tống Nghiên nhưng phải thừa nhận... quả thật trông như đang bị bắt quả tang ăn vụng vậy.”
Mẹ Lục định nói vài câu bênh vực Tống Nghiên nhưng nhìn ảnh và video phỏng vấn của cô ta, tất cả những gì muốn nói đều nghẹn lại trong cổ họng.
Ông cụ Lục hỏi ngược: “Cô xem thường Dư Vãn nhưng cô ta so với Tống Nghiên, chẳng phải vẫn xuất sắc hơn sao?”
“Nhưng... nhưng... Dư Vãn chẳng giúp ích gì cho Lục Trầm cả.” Mẹ Lục vẫn không chịu công nhận.
“Vậy Tống Nghiên thì giúp được gì? Đừng quên, mấy năm nay nhà họ Tống đều dựa dẫm vào nhà họ Lục. Nếu không có sự giúp đỡ của chúng ta, nhà họ Tống sớm đã phá sản rồi.”
Những lời ông cụ nói đều là sự thật, không chút cường điệu.
Nhà họ Tống vốn giàu lên nhờ bất động sản.
Nhưng những năm gần đây, ngành này không mấy khởi sắc. Ông Tống bị tồn đọng một lượng lớn đất đai, không nỡ bán giá rẻ, mà phát triển thì lại cần đổ thêm vốn. Với những thứ đó trong tay, kinh tế sao có thể khá khẩm?
Ngược lại, nhà họ Lục đã bắt đầu đầu tư vào ngành công nghiệp mới từ vài năm trước và hưởng lợi lớn.
Tống Nghiên nịnh bợ mẹ Lục, muốn gả cho Lục Trầm, một phần vì tình yêu, phần khác cũng vì lợi ích gia đình.
“Còn muốn nói gì nữa không?”
Ông cụ không đợi bà trả lời, khoát tay chán nản: “Thôi được rồi, chuyện này cô đừng nhúng tay nữa. Tôi còn phải tập Thái Cực. Cô về đi.”
Mẹ Lục đành miễn cưỡng đứng dậy rời đi.
Vừa trở về phòng chưa kịp nghỉ ngơi, điện thoại của bà đã reo lên. Đầu dây bên kia, giọng Tống Nghiên sốt ruột vang lên: “Bác gái, ông nói thế nào ạ?”
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]