Hai phút sau, bản sao kê giao dịch hiện ra trước mắt Dư Vãn.
Nửa tháng trước, có một khoản chi lớn 600 ngàn (hơn 2 tỷ 1).
Bản sao kê hiển thị đó là giao dịch nạp tiền qua phần mềm bên thứ ba, rõ ràng là có người cố ý chuyển tiền đi.
Dư Vãn cảm ơn rồi cầm thẻ rời khỏi ngân hàng.
Không cần nói cũng biết, chắc chắn đây là việc tốt của Lưu Tố Phân bọn họ.
Lần trước đòi tiền không được, vậy mà sau lưng lại giở trò bẩn, lén lút chuyển hết tiền đi.
Đúng là “người thân” tốt của cô.
Dư Vãn bắt một chiếc xe, thẳng hướng về nhà bố mẹ.
Cô đã rất lâu không về nhà, nhìn những tòa nhà quen thuộc xung quanh, nhưng trong lòng không hề dấy lên chút cảm xúc nào.
Dù sao cũng chẳng có ký ức đẹp đẽ nào, không cần thiết phải nhớ nhung.
Cho đến khi đứng trước cửa nhà, Dư Vãn gõ mạnh vài cái.
“Ai đấy? Đến rồi, đến rồi, đâu có điếc, đừng gõ hỏng cửa nhà tôi chứ!”
Từ trong nhà truyền ra tiếng càm ràm của Lưu Tố Phân, Dư Vãn vẫn giữ im lặng.
Cho đến khi cánh cửa mở ra, Lưu Tố Phân sững sờ đứng tại chỗ “Sao mày lại về?”
Dư Vãn nhìn chằm chằm vào mắt Lưu Tố Phân, cố tìm chút dấu vết gì của sự chột dạ.
Đáng tiếc, không hề có.
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/lat-ban-roi-ngoi-sao-tuyen-18-bong-choc-vut-sang-/3729084/chuong-39.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.