“Tôi không nhận kẻ trộm làm người nhà.” Dư Vãn thản nhiên phất tay, sau đó cô vuốt tóc một cách đầy kiêu ngạo.
“Các người giở trò cũng vô ích, những gì thuộc về tôi, tôi sẽ có cách bắt các người nhả ra.”
Dứt lời, Dư Vãn không muốn tốn thêm thời gian, cô mang đôi giày cao gót sắc sảo bước đi dứt khoát.
Cô đã cho họ cơ hội, nhưng chính họ đã không biết trân trọng.
Dư Vãn đến đồn cảnh sát và quyết định lập hồ sơ khởi kiện.
Những kẻ vô lại không chịu trả tiền, pháp luật sẽ giúp cô đòi lại công bằng.
Cảnh sát, sau khi biết bị cáo là người thân của cô, đề nghị giải quyết thông qua hòa giải dân sự.
Nhưng Dư Vãn đã dứt khoát từ chối.
Hòa giải chỉ là cho họ thêm một cơ hội để làm cô ghê tởm. Cô đã chung sống với họ bao nhiêu năm, bộ mặt xấu xa của họ cô biết rõ hơn ai hết.
Cảnh sát không nói gì thêm mà tôn trọng lựa chọn của Dư Vãn.
Rời khỏi đồn cảnh sát, Dư Vãn ngồi trong xe, ngón trỏ nhịp nhàng gõ trên màn hình điện thoại.
Quả nhiên, chỉ vài giây sau, điện thoại của cô đột ngột reo lên.
Theo phán đoán thời gian, cảnh sát chắc đã tới “nhà” rồi.
Dư Vãn cố tình giảm âm lượng điện thoại, sau đó mới nhấc máy.
“Dư Vãn, mày dám báo cảnh
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/lat-ban-roi-ngoi-sao-tuyen-18-bong-choc-vut-sang-/3729085/chuong-40.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.