Những uất ức tích tụ bấy lâu trong lòng đột nhiên tìm được nơi để tuôn trào. Nước mắt vỡ òa, bao nhiêu mạnh mẽ trước kia như sụp đổ, Dư Vãn hoàn toàn tan rã trong vòng tay của Lục Trầm.
Nước mắt thấm ướt vạt áo trước n.g.ự.c anh, dù đang khóc, Dư Vãn cũng không phát ra chút âm thanh nào.
Cô như đã quen với việc kìm nén, ngay cả khi khóc cũng phải kiềm chế.
Dù biết bản thân không còn sống được bao lâu, cô vẫn cố giữ vẻ bình thản, tự bảo vệ mình trong vỏ bọc, lạc quan đối diện với mọi người.
Lục Trầm không nói lời nào, vào lúc này, nói gì cũng chỉ là vô ích.
Anh nhẹ nhàng vỗ về lưng Dư Vãn, lặng lẽ ở bên cô, an ủi cô mà không cần nói.
Sau khi khóc một trận thỏa thích, Dư Vãn rời khỏi vòng tay của anh.
Đôi mắt cô đỏ ngầu đầy tia máu, đầu mũi cũng đỏ lên, nổi bật trên khuôn mặt xanh xao vì bệnh tật.
Dư Vãn biết bây giờ trông mình chắc chắn rất thảm hại, cô hít hít mũi, khẽ nói một lời cảm ơn.
“Cảm ơn anh, Lục Trầm.”
Thấy tâm trạng của Dư Vãn đã dần ổn định, Lục Trầm mới mở lời.
“Là vì sức khỏe nên em mới không ở bên anh, đúng không?”
Anh đã từng đọc qua những bài viết về Dư Vãn và An Bác.
Lục Trầm từng nghĩ, những điều Dư
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/lat-ban-roi-ngoi-sao-tuyen-18-bong-choc-vut-sang-/3729083/chuong-38.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.