Dù là người luôn giữ bình tĩnh, An Bác cũng không thể chịu đựng nổi nữa.
“Mỗi chương trình đều có thời gian giới hạn, lời này phải để người khác nói bao nhiêu lần đây? Chỉ mình cô thôi mà đã làm mất hơn 20 phút rồi, chừng ấy thời gian còn chưa đủ sao?”
Đàm Thi vẫn giữ vẻ mặt thản nhiên như "con lợn c.h.ế.t không sợ nước sôi", cô chỉ vào đôi giày cao gót của mình, lên giọng một cách đầy lý lẽ.
“Anh không thấy tôi đang đi giày cao gót à? Hơn nữa, không phải chỉ mình tôi nghỉ ngơi, tôi cũng lo cho mọi người sợ bị say nắng mà!”
Câu nói này vừa thốt ra, ai cũng cảm thấy khó nói nên lời.
Có thể biến sự ích kỷ của mình thành lời lẽ nghe hay ho như vậy, chỉ có những người trơ trẽn như cô ta mới có thể làm được.
Một lần thì mọi người còn nhẫn nhịn, nhưng nếu trong thời gian ngắn xảy ra lần thứ hai, mà họ vẫn cố nhịn thì khác gì Rùa Ninja đâu?
Đàm Thi càng nói càng thấy tủi thân, ngồi đó ôm chân vừa kêu đau vừa rơi nước mắt.
Cô ta vốn nghĩ rằng mọi người sẽ nhường nhịn mình, nhưng lần này lại không được như mong muốn.
Dư Vãn quay lưng bỏ đi, với người như thế này, tranh luận chẳng khác nào lãng phí thời gian.
Những người khác cũng lạnh lùng rời khỏi, Đàm Thi trong thoáng chốc ngẩn người ra.
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/lat-ban-roi-ngoi-sao-tuyen-18-bong-choc-vut-sang-/3729082/chuong-37.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.