Từ Tú Việt mở nắp vại gạo ra nhìn một chút, gạo chưa xay kỹ màu đen đã thấy đáy, Từ Tú Việt ước lượng một chút, phân phó Từ thị vo gạo bỏ vào nồi.
Từ thị muốn nói lại thôi, mắt thấy Từ Tú Việt đã tự mình bỏ thêm gạo vào trong nồi, lập tức khuyên nhủ: "Mẹ, chỗ gạo này còn phải ăn đến cuối tháng đó."
Cái gì? Chỉ một chút này? Lúc này mới giữa tháng thôi!
Từ Tú Việt bị dọa sợ nắm một nắm gạo to ném vào trong nồi, lại an ủi Từ thị: "Không sao, buổi chiều mẹ và lão đại đi lên trấn kiếm chút tiền!"
Nhìn gạo trong vại ngày càng ít, Từ thị cảm thấy trong miệng mình có chút đắng. Sao mẹ bị bệnh một trận, lại trở nên không tiết kiệm như vậy. Chẳng qua suy nghĩ một chút cũng phải, người chết qua một lần, còn sống thì muốn hưởng thụ một chút, nhưng bọn họ không muốn chờ đến cuối tháng đói bụng đâu.
Uy hϊếp chết đói làm cho lá gan của Từ thị lớn hơn, thừa dịp Từ Tú Việt rời tay ra khỏi vại gạo thì nhanh chóng đậy nắp vại lại, ngoài miệng còn phải kiếm cớ: "Nếu lại thêm nhiều gạo nữa, cháo sẽ rất đặc.”
Nếu đặc quá, vậy thì nấu thành cơm khô đi.
Chẳng qua nhìn bộ dạng đề phòng ăn cướp của Từ thị, Từ Tú Việt cũng đã hiểu, đây là Từ thị còn chưa nhìn thấy bộ dạng lợi hại của cô, chờ ăn cơm trưa xong, cô bảo con trai lớn dẫn cô đi lên trấn, cũng không tin người có tiền trong trấn, còn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/lao-thai-doan-menh-chay-nan-thanh-nu-de/3439407/chuong-31.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.