Giấc ngủ này làm cho cả người Từ Tú Việt thoải mái, tâm trạng cũng đặc biệt tốt, ngước mắt lên cười như không cười nhìn thôn trưởng: "Vẫn là lão đệ nhớ mong ta."
Xem thường bộ dạng muốn mở miệng của thôn trưởng, Từ Tú Việt nhìn về phía Trương thị mới vừa cửa phòng, vẫy tay một cái: "Con dâu hai, đến chỗ này của mẹ."
Trương thị nghe vậy thì sửng sốt một chút, từ khi nàng gả vào chưa từng nghe mẹ chồng dùng loại giọng điệu ôn hòa như vậy gọi mình, ngẩn ngơ một lát, sau đó lập tức bưng chén đến.
Từ Tú Việt ngủ lâu bụng đã đói ùng ục, vừa ngửi được mùi gạo, nước miếng lập tức chảy ra. Trương thị nhìn ra được ý của mẹ chồng, nhưng thấy mẹ không đưa tay ra nhận chén, nhất thời không biết làm sao.
Vì sau này Tam Nha không bị bán, nàng đã quyết định hầu hạ mẹ thật tốt, Trương thị cố gắng nhớ lại cách làm của đại tẩu, nhưng mép giường của mẹ, nàng có thể ngồi xuống sao?
Nếu đứng thì không tiện đút cho mẹ, hơn nữa cho tới bây giờ mẹ không có muốn nàng hầu hạ, tất nhiên nàng cũng sẽ không tự tiện xuất hiện làm cho mẹ không vui.
Trương thị vô cùng xoắn xuýt, mà Từ thị ở một bên nhìn ra được sự khó khăn của nàng, nói một câu "Để ta đi", sau đó nhận lấy cái chén từ trong tay Trương thị, ngồi xuống mép giường của Từ Tú Việt, múc từng muỗng đút cho cô.
Trương thị bị chen qua một bên, trái lại thở phào nhẹ nhõm.
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/lao-thai-doan-menh-chay-nan-thanh-nu-de/3439395/chuong-19.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.