"Cái gì?"
Từ thị do dự hồi lâu, thôi trưởng không nhịn được hỏi ra tiếng.
Từ thị làm bộ dạng suy nghĩ, mới vỗ đùi một cái: "Nhớ ra rồi, mẹ nói hôm nay mình muốn nghỉ ngơi nhiều một chút, ngài đến rồi cũng đừng gọi, ngài nguyện ý chờ thì chờ, không muốn có thể trở về. Lần này bà chỉ thu 50 văn trong túi, ừ... Còn nói là hàng xóm láng giềng, lần đầu nên sẽ lấy rẻ một chút, lần tới sẽ không ít như vậy đâu."
Đầu tiên thôn trưởng cả kinh trong lòng, theo bản năng vươn tay sờ tiền trong ngực, nhất thời vừa kinh ngạc vừa tức giận, kinh ngạc là tại sao Từ lão bà tử lại biết ông ấy cầm 50 văn tiền? Tức giận là Từ lão bà tử quá huênh hoang, lại còn chê ông ấy cầm tiền ít!
Trên mặt Từ thị có chút lúng túng, từ trước đến giờ nàng là người hiền lành, giọng nói cũng mang theo chút dịu dàng, nhất là nàng ấy là cháu gái nhà mẹ đẻ của Từ lão bà tử, Từ lão bà Từ thích mắng Trương thị và Từ Nhị Lang, nhưng lại rất bao che nàng ấy.
Từ khi gả đến đây, nàng ấy chưa từng bị giày vò, giữa hai hai lông màu có chút hiền hậu khoa dung, cho dù có nói một ít lời người khác không thích nghe, người khác cũng sẽ không giận nàng ấy, chỉ cảm thấy là Từ lão bà tử kia thích gây chuyện.
Từ thị liếc trộm sắc mặt tức giận của thôn trưởng, do dự một chút, vẫn nhỏ giọng hỏi: "Lão thúc, vậy ngài, có chờ hay không?"
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/lao-thai-doan-menh-chay-nan-thanh-nu-de/3439394/chuong-18.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.