Từ Đại Lang kinh ngạc một chớp mắt, nhưng vẫn gật đầu nói: "Đã biết, thưa mẹ."
Hình như ánh mắt của Từ Tam Lang hơi sáng một chút, do dự nói: "Mẹ, có nên làm vậy hay không, bạn cùng trường với Tứ Lang sẽ thấy mấy."
Từ Tú Việt cảm thấy tinh thần của mình đã trở nên không tốt, vẫy tay một cái: "Làm theo lời của ta đi, trước tiến trói về để ở trong phòng, chờ ta tỉnh ngủ thì nói sau, đừng làm phiền ta."
Từ Tam Lang nhanh nhẹn đáp lại: "Vâng mẹ!" Rồi sau đó hào hứng kéo Từ Đại Lang rời đi.
Từ Tú Việt ngáp một cái, thầm khen nguyên chủ nuôi ra một đám không bớt lo, lại nhìn về phía Từ thị: "Thôn trưởng có đến cũng đừng gọi ta, ông ta nguyện ý chờ thì kêu ông ta chờ, chuyện gì cũng chờ ta tỉnh ngủ thì nói sau."
Từ thị ngây ngốc gật đầu nói: "Khi nào thôn trưởng nói đến vậy ạ?"
Từ Tú Việt phất tay một cái: "Nghe theo lời ta là được, nói với thôn trưởng, nguyện ý chờ thì chờ, không muốn thì trở về, là người cùng thôn, lần này lấy 50 văn là được, lần sau cũng không thể ít như vậy."
Từ thị nghe mà đầu óc mơ hồ, con ngươi hơi chuyển động, lập tức nói: "Đã biết ạ."
Cuối cùng viện nhỏ Hà gia cũng đã được yên tĩnh. Mà bên kia thôn trưởng đùng đùng tức giận về nhà, tất nhiên Cát thị nhìn ra được, lập tức hỏi một câu: "Đây là sao thế?"
Thôn trưởng đang bực bội, nhíu mày trực tiếp la rầy: "Nói
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/lao-thai-doan-menh-chay-nan-thanh-nu-de/3439390/chuong-14.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.