Cạch cạch cạch.
Những ngón tay nhỏ nhắn lướt trên bàn phím máy tính, trên màn hình từng chữ dần hiện ra.
Bạch nhi...Chúc Dung...Nhã Uyên...
Những cái tên quen thuộc.
Nhưng là ai?
Tôi là ai?
Bạch nhi, Chúc Dung là ai?
A nhớ rồi, họ là người quan trọng với mình.
Không, họ chỉ là ảo ảnh của ngươi.
Ai, là ai đang nói?
Ta, ta là ngươi, ngươi cũng là ta.
Không, không!!!!!!!
Nhã Uyên bật dậy.
- Nhã Uyên, tỷ tỉnh rồi!
- Sao ta lại nằm đây.
- Tỷ giúp muội cản lôi kiếp, sau đó kiệt sức ngất đi.
- Vậy à. Cảm ơn muội.
- Cảm ơn gì chứ, chẳng phải chúng ta là một cặp sao.
- Tỷ nói trước chúng ta không có con được đâu.
- Không sao, ta chỉ cần có tỷ là được.
" Hai người xong chưa, sắp tối rồi kìa."
Chúc Dung nhắc nhở, giọng điệu khó chịu.
Nhã Uyên mang Bạch nhi đi đến thành trì gần đó.
- Muội nhớ không được để lộ thân phận, nếu không sẽ rắc rối lắm.
- Vâng.
Nhã Uyên thuê một phòng trọ cho hai người, nhận phòng rồi cả hai liền đi tắm rửa.
Thay y phục xong xuôi, cô liền dắt Bạch nhi xuống phố.
Con phố nhỏ nhộn nhịp, nhà nào cũng treo đèn lồng giấy rực rỡ.
Nhã Uyên liền hỏi một người dân gần đó.
- Đại thúc cho ta hỏi đang có lễ hội gì ạ?
- À, cô nương là người nơi khác nhỉ? Hôm nay là lễ hội kết
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/lao-nuong-chuyen-sinh-roi/2717073/chuong-12.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.