Nhã Uyên mở mắt ra, cô ngồi dậy.
Quang cảnh xung quanh thật quen thuộc.
Một con hẻm nhỏ tối om, đầy bụi bẩn và khó chịu.
Một cô gái đang bị đám đàn ông vây xung quanh, chúng bắt đầu giở trò đồi bại với cô ấy.
Hình bóng đó, thật sự rất giống với cô.
Hai dòng lệ tuôn rơi, cô khóc.
Nhưng vì cái gì chứ, tại sao lại khóc a.
A nhớ rồi, chẳng phải kia là cô sao.
Ha, sao mày lại quên nhanh vậy chứ.
Mày chỉ là một đứa không cha không mẹ, chỉ là một kẻ thất bại mà thôi.
Không, tôi không phải!
Ngươi phải? Đó chính là ngươi.
Không, không!!!!!!!
Nhã Uyên bật dậy, nhìn xung quanh.
Một giọt nước nóng hổi rơi xuống tay cô.
- A, tỷ tỷ, ai làm tỷ khóc thế?
- Tỷ không sao, muội có mệt không, tối qua muội bạo quá nha.
Nhã Uyên vội lau nước mắt mà trêu chọc Bạch nhi làm nàng ta đỏ ửng cả mặt.
Bạch nhi ngượng ngùng, đấm vào ngực Nhã Uyên thùm thụp.
- A đau quá.
- Muội sao vậy? Đau ở đâu?
- Đau ở tay này, tại tỷ phẳng quá nên ta đánh cũng bị đau.
Nhã Uyên mặt méo xệt, thầm than sao Bạch nhi lại đi học cái công phu chọc tức của lão nương a.
Cô cốc đầu Bạch nhi, mắng.
- Muội giỏi rồi đấy, có tin ta để muội một mình ở đây không?
Nghe thấy vậy, Bạch nhi rơm rớm nước mắt.
- Tỷ muốn bỏ rơi ta sao?
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/lao-nuong-chuyen-sinh-roi/2717074/chuong-11.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.