~~~
"Thịnh Thanh Khê, cậu ở đâu vậy? Cậu..."
Tiếng nói của Lâm Nhiên đột nhiên im bặt.
Loa điện thoại truyền đến giọng nói của cô gái nhỏ, vừa mềm vừa ngọt, như thể ngậm một ngàn viên đường làm nũng với anh: "Lâm Nhiên, sao cậu lại không nhận điện thoại của mình thế? Lâm Nhiên, hôm nay ánh trăng rất đẹp. Lâm Nhiên, cậu có đang nhìn ánh trăng không nha?"
"Lâm Nhiên, Lâm Nhiên, Lâm Nhiên."
Cô không ngừng gọi tên anh, dùng giọng nói ngọt ngào nũng nịu liên tục gọi.
Giọng điệu hoàn toàn khác với trong quá khứ.
Lâm Nhiên đờ người mất vài giây liền nhanh chóng khôi phục lại tinh thần.
Anh nhíu mày, ngữ khí kém vô cùng, "Thịnh Thanh Khê, cậu ở đâu?"
Cô ngoan ngoãn trả lời anh: "Mình đi ăn cơm với các dì xinh đẹp nha."
Xe tới đón Lâm Nhiên đã sớm chờ ở cửa, Lâm Nhiên khom lưng ngồi vào ghế sau, "Cậu gửi định vị cho mình, không được tắt điện thoại đâu đấy."
Quán ăn Nhật.
Thịnh Thanh Khê một mình ngồi một góc trên đài ngắm cảnh, cô không nghĩ bây giờ mình lại đụng rượu liền say. Cô đi theo hướng gió lùa, tới gian tầng hai nho nhỏ ngồi thơ thẩn.
Đài ngắm cảnh lắp một chiếc xích đu nho nhỏ, với một chiếc bàn đơn nhỏ.
Trừ cái đài này ra, ban công chỉ còn những dải hoa màu tím nhạt.
Thịnh Thanh Khê cuộn tròn trên xích đu ngửa đầu nhìn trời, cô rất muốn thấy Lâm Nhiên.
Rất muốn rất muốn rất muốn.
Cô cầm điện thoại, nghiêng đầu,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/lao-dai-toi-yeu-tham-cung-trong-sinh/2528729/chuong-42.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.