Tề Hàn có phải là người thân của Cao Mẫn hay không?
Câu hỏi đó, cô không cần nghĩ cũng có thể trả lời. Bởi vì, người đàn ông này đã đưa cô rời khỏi cô nhi viện, chính anh chăm sóc, nuôi nấng cô suốt chín năm vừa qua. Nói không thân thiết, không quan trọng, thế có khác gì là kẻ vô ơn.
"Không có chú sẽ rất buồn, nhưng cũng đâu thể sống dựa dẫm vào chú mãi. Anh Cẩn nói đúng mà, từ giờ Mẫn Mẫn sẽ không làm phiền chú nữa đâu."
"Làm gì để không phải dựa dẫm vào người khác?" Tề Hàn ôn tồn hỏi tiếp.
"Mạnh mẽ hơn, không làm nũng nữa."
Và nụ cười đã xuất hiện trên môi người đàn ông, sau câu nói của cô gái. Anh lại đưa tay xoa đầu cô một cách cưng chiều, rồi nói:
"Với tôi, em được phép làm nũng mọi nơi, mọi lúc."
"Vậy mà vừa rồi chú trách em gây sự, còn lạnh lùng với em." Vừa nói xong, là Cao Mẫn lại phụng phịu.
"Đều tại em tự chuốc họa vào thân. Nếu hôm nay không cố ý trêu đùa chàng trai đó, không nhận thanh sô-cô-la kia, thì có xảy ra chuyện không?"
"Ơ, nói thế là chú cũng giống với tụi kia à? Chú ghen, nên mới làm mặt lạnh?" Cao Mẫn lại bắt đầu pha trò.
Nào ngờ người đàn ông không hề bối rối, mà còn trở nên nghiêm túc với câu trả lời trầm ấm.
"Ừm! Tôi không thích em đến gần người khác giới, trừ tôi."
Lần này, đến lượt thiếu nữ ngại ngùng, nhanh chóng đỏ mặt. Cô lúng túng, nên đành
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/lao-dai-tham-tinh-doc-sung-kieu-the/3437959/chuong-5.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.