Biệt thự Red...
Xe đỗ vào khuôn viên rồi dừng lại, Đào Cẩn xuống trước, chu đáo mở cửa xe cho lần lượt từng người ngồi sau, nhưng Cao Mẫn lại vì hờn dỗi vu vơ mà không chịu bước xuống.
Người con gái này, căn bản đã được nuông chiều quá mức nên ngày càng sinh ra khó hầu, khó bảo. Nếu Tề Hàn không bắt đầu uốn nắn lại từ bây giờ, chỉ e rằng mai sau sẽ đổi tốt thành hại.
Thấy Cao Mẫn bướng bỉnh, Tề Hàn chỉ phất tay cho Đào Cẩn cùng vào nhà, trực tiếp bỏ mặc người ngồi trong xe. Biết bản thân bị bỏ rơi, cô liền xách ba lô chạy nhanh theo để cất giọng chất vấn.
"Tề Hàn, chú giận dỗi cái gì chứ? Em chỉ bảo vệ chính mình thì có gì sai? Cũng chưa đánh gãy tay, gãy chân bọn họ, càng không có gì sai."
"Ngay từ khi mở miệng gọi tôi bằng chú, là đã sai rồi." Tề Hàn cau mày trả lời.
Anh ngồi xuống sofa, tâm tình bực dọc nới lỏng cà vạt xong, liền rót ngay một ly rượu.
"Cao tiểu thư, cô lớn rồi, cũng nên hiểu chuyện một chút đi. Lão đại bình thường đã bận trăm công nghìn việc, lại còn phải chạy đi thu dọn mấy chuyện chẳng đâu vào đâu của cô nữa. Mà hình như, cô chưa bao giờ để ý tới tâm trạng hay là sức khỏe của cậu ấy thì phải. Lỡ một ngày bị vứt bỏ, chắc cũng chẳng thể sống nổi."
Vì bất bình, Đào Cẩn đã lên tiếng. Thật ra, hắn cũng chẳng ưa gì Cao Mẫn, chỉ nể Tề Hàn mới chấp nhận
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/lao-dai-tham-tinh-doc-sung-kieu-the/3437958/chuong-4.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.