Tay Ngụy Nhâm gõ từng nhịp nhẹ nhàng xuống tay ghế, anh mỉm cười như không nói:
-"Lão muốn chết à? "
Lời này của người khác, chắc chắn sẽ hùng hùng hổ hổ xông lên hét thẳng vào mặt. Nhưng anh chỉ nhẹ nhàng thốt ra.
Nặng tựa ngàn cân.
-"Ngài Ngụy, sở sĩ tôi gọi một tiếng ngài Ngụy, là tôi tôn trọng anh, chứ không phải lép vế sau lưng để anh lên mặt. Có được vì uy hiếp, chứ không phải bản lĩnh thật sự của anh, tôi không phục, người ngoài nhìn vào cũng không phục." Tưởng Phi nâng tách trà, nhấp một ngụm.
Ranh con, sừng còn chưa mọc mà đến đấu với ông đây.
-"Bản lĩnh thật sự của tôi ấy à?..." Anh vuốt cằm, ánh mắt suy tư, thật sự như đang nghĩ xem bản lĩnh của mình là gì? "...Nhiều lắm, bao gồm cả uy hiếp." Ngụy Nhâm nhếch môi.
-"Phục hay không phục, tùy lão. Việc tôi làm không cần người ngoài ý kiến." Nói xong, anh thản nhiên phủi không biết có hay không ở trên vai áo, xoay người đi thẳng ra xe.
Như không thấy những nòng súng lên đạn sẵn.
Đù, xong rồi hả? Nhanh vậy.
Trong khi cô đang hoang mang, bỗng nghe giọng của anh trong xe:
-"Nhanh lên."
Cô đi lại xe, mở cửa ngồi tự nhiên.
-"Sao kết thúc nhanh thế? Chưa có mưa bom bão đạn gì hết." Nhan Thanh Mẫn trề môi nhìn anh, tiếc nuối thở dài.
Cái cô này tác phong chậm chạp, lại còn ưng chạy nhảy chứ không thích đi.
Phải rèn luyện lại.
-"Chưa xong đâu." Ngụy Nhâm nhắm mắt dưỡng thần.
Chuyện này cứ thế mà xong thì không phải cách làm của Tưởng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/lao-dai-tha-cho-em/86003/chuong-9.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.