Xe bắt đầu lăn bánh.
Tưởng gia...
-"Lão gia, Ngụy tổng đến đây." Sở dĩ quản gia gọi là Ngụy tổng, vì Tưởng gia đang làm ăn bạch đạo với anh.
-"Đã biết." Tay cầm tách trà nhỏ, khẽ nhấp một ngụm.
Tưởng Phi, người đàn ông chèo chống cả một gia tộc to lớn trong 20 năm, Tưởng gia 20 năm trước đang trên bờ vực sụp đổ, nhưng có ông, Tưởng gia một lần nữa làm mưa làm gió trên thương trường.
Từng chiếc xe đen bóng loáng đậu trước nhà Tưởng Phi, vô cùng có kỉ luật. Một người tài xế mở cửa, bước ra. Vòng ra phía sau mở cửa cho một người khác.
Đôi bata màu đỏ chót phía trên là đôi chân trắng ngần cùng chiếc váy maxi, áo dài tay bước xuống hấp dẫn ánh mắt người nhìn.
Nhân vật chủ chốt chưa xuất hiện.
Lúc nãy, Nhan Thanh Mẫn đã yêu cầu anh, muốn tôi làm việc cho anh thì trước hết mua tôi bộ đồ mặc đã, không lẽ tôi mang áo ngủ đi chém giết à. Thế là cô ưng gì anh mua nấy.
Và đó là kết quả. ( Đó cũng là đồ mà chế thích...hí hí:)))
Nhan Thanh Mẫn lạnh lùng bước xuống, có nên vươn tay ra cho anh ta không nhỉ???
Nhan Thanh Mẫn còn đang thắc mắc, bỗng nghe giọng anh:
-"Tay."
Nhan Thanh Mẫn vươn bàn tay trắng nõn, cầm bàn tay anh, kéo...à không:))) làm điểm tựa để anh bước xuống.
Khoảnh khắc ngắn ngủi mới có đụng chạm một tí:(((
(Chế nên làm nhiều thịt hơn nhỉ:))
Tay anh to, ấm, đầu ngón tay đầy vết chai sạn do cầm súng lâu năm.
Tay cô trắng mềm, cũng có vết chai ở
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/lao-dai-tha-cho-em/86002/chuong-8.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.