Cốc, cốc, cốc...
Tiếng gõ cửa bất chợt làm bầu không khí ám muội bốc hơi.
Nhan Thanh Mẫn buông tay, đẩy Ngụy Nhâm ra, lườm anh.
Anh chỉnh lại cổ áo,nói:
-"Vào đi."
Ngô Sâm cung kính:
-"Lão đại, có..." Nói được nửa chừng, Ngô Sâm im bặt.
-"Nói đi, cô ta không phải người ngoài." Anh cầm chiếc ba đờ xuy đen bên cạnh, khoác vào.
-"Có cô Hạ tìm lão đại." Ngô Sâm nói xong, nhìn qua cô một cái, tò mò.
-"Đi thôi." Ngụy Nhâm ném hai chữ ra sau lưng rồi đi.
Phòng khách...
-"Tôi muốn gặp anh ấy, các người là ai mà muốn ngăn cản tôi, tôi nói cho các người biết, tôi là phu nhân tương lai của lão đại các người, sau này tôi sẽ nói với anh ấy đuổi hết đám người vô dụng này..." Chưa thấy người đã nghe tiếng, Nhan Thanh Mẫn nhíu mày.
Giọng con mụ này nghe chói tai quá.
-"Hạ Vu Khinh, cô ngậm miệng lại cho tôi." Anh không thích người phụ nữ này. Đi đâu cũng rêu rao tự nhận mình là vợ anh, trong khi anh với cô ta lại chẳng có tình ý gì.
Loại phụ nữ không có đầu óc này, anh không ưa.
Nếu không vì ân tình của cô ấy, còn lâu anh mới để cô ta bước vào của Ngụy gia này một bước.
-"A, Nhâm anh xem, đám người vô dụng này bắt nạt em, không cho em gặp anh..." Hạ Vu Khinh nghe giọng nói của anh, mừng rỡ cáo tội.
Hừ, đám người khốn nạn, chờ cô làm phu nhân rồi đuổi hết đám này đi.
-"Là tôi bảo họ làm thế. Cô lấy quyền gì ý kiến?" Ngụy Nhâm khoanh tay, nhíu mày
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/lao-dai-tha-cho-em/86001/chuong-7.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.