- Tôi...muốn hỏi 1 chuyện.
Hạ Quyên Quyên nắm lấy áo của Nguyên, ánh mắt có phần rụt rè.
Nguyên quay lại, ánh mắt ánh lặng nhìn cô.
- Những bộ xương...đó...
Cô hơi ngập ngừng, điều cô vừa rồi hỏi thực sự không biết diễn tả thành lời như thế nào. Nguyên chau mày, gương mặt đẹp trai lanh huyết nhìn cô, dường như đã phần nào hiểu được ý Hạ Quyên Quyên.
- Đúng vậy, những bộ xương đó đều là những kẻ phản bội lão đại, đều là chúng tự chuốc lấy thôi.
- Các người...các người thật đáng sợ.
Cô trợn tròn mắt kinh hãi hét lên, sao có thể nói mạng người như cỏ rác vậy chứ.
- Hạ tiểu thư, nếu như cô còn muốn sống tiếp thì xin hãy nhanh chóng theo tôi, lão đại đang chờ.
- Không! Không! Tôi sẽ không về bên loại người không bằng cầm thú đó đâu.
Cô vùng vằng định quay đầu bỏ trốn thì.
Rầm.
Gương mặt thanh thoát đập vào bộ ngực rắn chắc, cô đau quá bèn kêu lên.
- Ui da! Khốn kiếp, kẻ nào vậy!
Cô ngước lên, chạm ngay vào ánh mắt lạnh như băng của tên đó.
- Dám không quay về bên tôi!
Tiếng nói sắc bén còn hơi cả dao lam, bàn tay to lớn ôm chặt eo Hạ Quyên Quyên. Khóe môi khẽ nhếch lên cười.
- Anh buông tôi ra, bàn tay anh dính quá nhiều máu rồi, có xuống địa ngục cũng không gột rửa được đâu.
Cô vùng vằng, nhất quyết không chịu thua hắn, nhưng điều đó lại làm Trần Dương Thần giận dữ hơn, bàn tay to lớn siết chặt chiếc eo Hạ Quyên Quyên, đôi mày cau có trông có
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/lao-dai-sung-vo/182775/chuong-8.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.