Đoàng.
Tiếng súng nổ giật gân, đầu con rắn hổ mang nát tung lòi cả não, máu bắn tung tóe dính khắp nơi trên tường, một ít văng lên áo Hạ Quyên Quyên.
Con rắn thè lưỡi, rồi rơi bộp xuống đất.
Cô hoảng sợ nhìn người vừa bắn phát súng. Không ai khác chính là Nguyên, thuộc hạ của Trần Dương Thần.
Ánh mắt hắn lạnh lùng nhìn cô, rút trong túi ra một cái kèn, rồi đưa lên miệng thổi.
...
Điều đáng ngạc nhiên là âm thanh vang lên từ cái kèn khiến tất cả lũ rắn, bọ cạp độc và rết bỏ chạy, dường như chúng đã được huấn luyện từ trước vậy.
Cô hoảng sợ khụy chân xuống, phía da thịt phần chân chạm vào nền đất lạnh khiến cô hơi hoảng sợ.
Nguyên lạnh lùng tiến lại gần, ánh mắt vẫn rất thần bí.
- Anh...tính làm gì?
Cô hét toáng lên.
- Hạ tiểu thư, lão đại bảo tôi đưa cô về.
Giọng hắn trầm ấm hơn tên kia, làm cô bớt đi phần nào sự lo lắng.
- Em trai tôi đâu!
Cô chợt nhận ra mục đích chính mà mình tới đây.
- Đang ở bệnh viện.
Nguyên trả lời.
- Sao...sao cơ? Đừng hòng lừa tôi! Tên ác ma đó...không thể nào tốt bụng như vậy được...
- Cô không tin cũng được, nếu cô muốn ở đây mãi mãi, một xíu nữa thôi, bọn rắn bọ cạp kia sẽ quay lại...
- Gì...chứ?
Giọng nói Hạ Quyên Quyên có vẻ ngập ngừng, ánh mắt lảo đảo khắp nơi.
- Nếu cô còn muốn nhìn thấy em trai thì đi theo tôi.
Nguyên quay người bước về phía trước, cô nửa tin nửa không nhưng cũng vẫn đi theo.
Phía
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/lao-dai-sung-vo/182774/chuong-7.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.