Mãi tới khi dẫn dắt ba mươi người giết sạch mấy chục gã thuộc quân khởi nghĩa đang cưỡi ngựa đuổi theo lưu dân, Hoắc Minh Cẩm mới quay đầu ngựa trở về thành.
Trên tường thành, binh sĩ đồng loạt hô vang.
Quân khởi nghĩa kinh ngạc trợn mắt há hốc mồm. Vị tướng quân mạnh mẽ từ trên trời rơi xuống kia vừa dẫn một toán quân đã tiêu diệt mấy chục kỵ sĩ, nhất thời không rét mà run, hoảng sợ trong lòng. Dù trưởng quan có thúc giục sau lưng, chúng vẫn co rúm lại không dám tiến lên.
Bọn chúng nghe thấy những binh sĩ trong thành đang hô vang điều gì.
Hoắc tướng quân! Đó chính là Hoắc tướng quân đã lãnh binh trấn giữ biên cương từ thuở thiếu niên đấy!
Là Hoắc tướng quân bách chiến bách thắng, người đã khiến những bộ tộc du mục dũng mãnh thiện chiến chỉ cần nghe tiếng thôi cũng sợ vỡ mật!
Đám quân ô hợp như bọn chúng sao có thể là đối thủ của Hoắc tướng quân?!
Trong tiếng gió gào thét, hàng vạn con ngựa hí vang.
Hoắc Minh Cẩm giương đao đầy uy phong, đi cuối cùng, hộ tống những người khác về thành an toàn.
Khí thế mạnh mẽ như thế, làm gì có ai không phục.
Trong ánh nhìn chằm chằm của mấy vạn quân khởi nghĩa, cửa thành nặng nề khép lại.
Quân khởi nghĩa im thin thít.
Dù tên thủ lĩnh có giận đến mức nghiến răng ken két, tức đến mức run rẩy cả người thì cũng không dám công kích bừa.
Trên chiến trường, kẻ yếu phục tùng kẻ mạnh.
Hoắc Minh Cẩm có danh tiếng ngút trời, dũng mãnh vô cùng, dù chỉ đơn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/lao-dai-la-nu-lang/1472802/chuong-160.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.