Nàng nắm chặt tay chàng.
Có nhiều người canh giữ bên ngoài như thế mà còn có thể trốn trên giường trong phòng nàng, đương nhiên chỉ có thể là Hoắc Minh Cẩm.
"Chàng về bao giờ thế?"
Một lúc lâu sau vẫn không nghe thấy câu trả lời, Hoắc Minh Cẩm ôm nàng, ngủ thiếp đi.
Phó Vân Anh chờ đợi hồi lâu, thử đẩy đẩy một chút thăm dò, Hoắc Minh Cẩm trở mình, vẫn không tỉnh, đôi nay siết chặt, ôm nàng sát vào người mình hơn.
Trong bóng đêm, nàng khẽ vuốt ve gương mặt chàng, nhìn chằm chằm vào hàng mi dày của chàng hồi lâu, bật cười.
Vậy thì chỉ có thể ngủ thế này thôi.
...
Anh đào chín đỏ, chuối tây ngả vàng.
Nắng sớm chiếu xuyên qua mấy cây chuối tươi tốt bên tường, hắt vào phòng ngủ, tạo thành những đốm sáng lay động trên tấm bình phong. Ánh sáng được lọc ra phiến lá rộng, rung nhè nhẹ, có thêm chút màu xanh.
Phó Vân Anh ngồi tựa vào thành giường, tay cầm một cuốn sách lên đọc.
Đọc được vài trang, nghe thấy bên ngoài chim kêu rít rít, nàng ngẩng đầu lên, nhìn ánh sáng nhảy nhót trên tấm bình phong, thất thần một lát.
Chiếc chăn lụa mỏng động đậy, vang lên tiếng sột soạt.
Hoắc Minh Cẩm đang nằm trên giường trở mình, đưa tay sờ soạng trong chăn, sờ một lúc mà chẳng thấy người đâu, đôi mày rậm nhíu lại, mở bừng mắt.
Nàng đặt sách xuống, cúi đầu nhìn chàng, cầm tay chàng.
Hoắc Minh Cẩm dường như vẫn chưa tỉnh táo hoàn toàn, nắm chặt tay nàng đưa lên môi, hôn lên những ngón tay của nàng. Rồi chàng buông tay,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/lao-dai-la-nu-lang/1472803/chuong-161.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.